Trong lúc chờ được gọi vào gặp thẩm phán, Karklas ngồi gật gà gật gù trên ghế. Cả đêm qua, anh ta không hề chợp mắt, nhưng bù lại, đã chuẩn bị được một bài phát biểu thật hùng hồn! Lý lẽ thì chắc như đinh đóng cột!...
Trong lúc chờ được gọi vào gặp thẩm phán, Karklas ngồi gật gà gật gù trên ghế. Cả đêm qua, anh ta không hề chợp mắt, nhưng bù lại, đã chuẩn bị được một bài phát biểu thật hùng hồn! Lý lẽ thì chắc như đinh đóng cột!...
An thấy một tiếng gió rít, có vật nhọn hoắt găm vào bả vai, rút cạn sức lực của anh. Máu túa ra nhuộm đỏ vai áo, An rời cương ngựa, gục xuống một vùng tối hỉm. Rừng thẳm nuốt chửng anh. Sương đêm buốt giá, chỉ còn tiếng u u ném vào vách đá lởm chởm những thanh âm bí ẩn.
Huyện Thanh Sơn tổ chức hội nghị khen thưởng những người nông dân giỏi làm giàu, ông Lý đã hơn 70 tuổi, vì có thành tích xuất sắc nên được mời ngồi ở vị trí trung tâm của diễn đàn.
Tôi là một kẻ biến thái. Hiện tại tôi đang lẻn vào phòng của Tiểu Nhã. Đêm xuống, phòng tối om không bật đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào khe hẹp của tấm rèm cửa sổ. Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ màu đen hình vuông trên mặt bàn của Tiểu Nhã, 8 giờ tối. Hôm nay là thứ Năm, Tiểu Nhã phải đi học thêm Toán, 9 giờ mới tan, ngồi xe buýt về đến nhà cũng phải 9 giờ 30 phút. Có nghĩa là tôi còn khoảng hơn một tiếng tự do ở trong căn phòng này.
Khổ nhất đời bồi bàn là gặp phải ông khách ú ớ. Ví dụ như người nước ngoài… hoặc cũng có thể người nước mình nhưng chẳng hiểu tiếng Nga.
Tôi gọi điện cho Hạnh bằng tài khoản Zalo. Hạnh mở nghe: “Em đây” rồi im bặt luôn. Tôi giật mình, nhận thấy trong giọng nói của Hạnh hôm nay có cái gì ấy nức nở, nghẹn ngào ghê lắm. Tôi vội gọi lại “Alo, alo!...”. Rồi cứ thế, tôi gào vào chiếc mic nhỏ xíu của chiếc điện thoại: “Hạnh ơi!, Hạnh ơi!…".
Lưu Bạch Đàn nhớ lần canh cho phạm nhân tắm, Nghiệp đã bất ngờ tung cú đấm thẳng vào mặt anh. Môi rách, máu tràn xuống lưỡi. Trong khoảnh khắc ấy, anh cũng trả lại một cú chí mạng. Không ghi vào biên bản. Trước khi tống hắn vào cái còng giam, anh chỉ nói: “Hòa, nhé!”. Mắt hắn bỗng dịu đi, như sắp khóc. Có những món nợ không cần giấy mực, chỉ cần trả đúng lúc, rồi như chưa từng...
Jason là tài xế lái xe cho Mark, chủ một công ty xây dựng. Jenny - vợ của Jason là một người phụ nữ tốt bụng và xinh đẹp nhưng mọi người lại cho rằng cô ấy rất bất hạnh, bởi vì Jason là một người hẹp hòi, thô lỗ và hay nghi ngờ. Đặc biệt trong những năm gần đây, anh ta luôn nghi ngờ ông chủ Mark ngoại tình với vợ mình và thường xuyên đánh vợ khi say rượu.
Trăng sáng khảm bạc cả bầu trời quang đãng. Núi đồi quây thành những bức tường ngăn cách. Một đụn lửa tàn giữa bãi vàng nhả ra từng làn khói lãng đãng. Đâu đây một mùi hoa lềnh si phảng phất và tiếng chim nồng chếnh nỉ non. Phải chăng, nỗi khao khát được về nhà khiến đầu tôi mường tượng ra như thế?
Lão Khiêm và bạn bè mở một nhà hàng thức ăn nhanh. Sau khi hoàn tất mọi việc bao gồm thuê cửa hàng, cải tạo lại, thuê nhân công, v.v., chỉ còn chờ xin giấy phép kinh doanh để mở cửa sau ngày Quốc khánh, nhưng mãi vẫn chưa có giấy phép kinh doanh.
Xuân Liễu là vợ của trưởng thôn Lâm Hổ. Khi Xuân Liễu biết chồng mình ngoại tình, bà đã không cãi nhau với chồng như những người phụ nữ khác vẫn làm.
Sau khi rời làng Nội, bố theo cô Châu về Nậm Na, được ông lang dựng cho căn nhà nhỏ. Biết vùng cao thiếu vôi, bố mở lò nung vôi bán cho bà con. Muốn có vôi tốt, bố phải lên tận cổng trời, vùng núi đá heo hút. Có khi cả tháng không về. Một lần, cô Châu theo lên lán phụ giúp ông. Tai họa ập đến, hầm đá trên cổng trời sập. Mãi ba ngày sau người ta mới đưa được thi thể hai người về bản Thái.
Lặng lẽ giữa trời đông trắng xóa, hắn chỉ thầm ước: giá như bạn gái hắn cũng đang ở đây. Hắn sẽ vòng tay ôm nàng thật chặt, rồi thì thầm kể cho nàng nghe về thành phố thơ mộng này, kể về hồ nước mùa thu nơi khu rừng nhỏ giữa lòng thành phố, nơi đàn thiên nga nhởn nhơ bơi lội; kể về con đường dưới tán rừng đỏ rực màu lá phong...
Vào lúc 2 giờ 30 sáng trong cơn giông bão, Bruce và Justin lái chiếc xe cũ của họ đến trước cái máy ATM một ngân hàng. Bruce và Justin là đôi bạn thân. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ không đi tìm việc làm mà luôn mơ ước trở nên giàu có và nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Mỗi khi xong việc, tôi thích tìm nơi thoáng đãng thong thả hút điếu thuốc. Khổ nỗi, thành phố này kì thị người hút thuốc, họ không chỉ cấm hút thuốc ở ga tàu hay sân bóng, mà ngay cả công viên và quảng trường cũng bị liệt vào khu vực không khói thuốc.
Nhà Thuận Đức có một cái bình cổ có người xem nói đây là cái bình trà mà vua đã dùng, nó là đồ vật mà tổ tiên nhà Thuận Đức để lại. Mới đầu Thuận Đức cũng không để ý đến nó nên để nó vào cái hộp giấy đặt trong tủ sách, sau này nghe người ta nói cái bình này rất có giá nên mới đem cái hộp cất giấu ở một nơi.
Quân bước đi trong đêm, lòng ngổn ngang những ý nghĩ rối bời khiến anh nghẹn thở. Tối nay, khi ánh đèn pin lướt qua tấm ảnh người phụ nữ đưa trong căn nhà gỗ xiêu vẹo, anh đã lập tức nhận ra người đàn ông đứng ngoài cùng bên phải. Chính là kẻ năm xưa đã phóng xe bạt mạng giữa cơn mưa như trút nước trên con đường đèo, gây nên bi kịch mà suốt đời Quân không thể quên.