Một cặp vợ chồng tên là Hoàng có ba cô con gái, tất cả bọn họ đều đã đến tuổi lấy chồng. Tuy nhiên, được sự giáo dục chu đáo và quản lý nghiêm ngặt của gia đình nên cả ba cô con gái đều vẫn còn trinh tiết.
Một cặp vợ chồng tên là Hoàng có ba cô con gái, tất cả bọn họ đều đã đến tuổi lấy chồng. Tuy nhiên, được sự giáo dục chu đáo và quản lý nghiêm ngặt của gia đình nên cả ba cô con gái đều vẫn còn trinh tiết.
Ngày sang nhà gái đón dâu, đứng cạnh Sao, nghe tiếng xì xầm: Chú rể trẻ nhỉ... đẹp trai nhỉ... làm mặt Lang cứ đỏ lên. Ngượng ngùng quá đỗi, Lang đã muốn vùng chạy về nhà nhưng làm như vậy đám cưới sẽ không thành nên Lang cứ cúi mặt chịu trận. Cái cảm giác đó cứ theo Lang suốt nhiều năm không phai nhạt.
Đó là một cô gái có mái tóc đen dài buông xõa ngang lưng. Nàng mặc một chiếc váy trễ vai trắng tinh khôi. Nàng quay lưng lại phía anh, nhưng anh vẫn cảm nhận được vẻ đẹp thanh thoát, toát ra từ đôi vai trần mảnh mai ấy. Những ngón tay thon dài lướt trên không trung như đang chạm vào từng phím trắng cho tiếng đàn ào ạt cất lên.
Hắn muốn hôn cô xiết bao. Muốn ngấu nghiến đôi môi hững hờ và căng mọng này. Nhưng nàng là một thứ gì đó thuộc về nghệ thuật. Đẹp đẽ. Thánh thiện. Và tôn thờ. Là sự cô đơn. Nén chịu. Là những ẩn ức đang hiện lên trên từng biểu cảm gương mặt nàng sao?!
Sáng sớm Phương Thanh Quần đã lái xe đến nghĩa trang. Ông lão trông nghĩa trang gọi anh vào lúc rạng sáng nói rằng ông không muốn làm nữa mà muốn trở về quê nhà.
Trong khoảng một năm trở lại đây, gần như tôi đã trở thành một ứng viên xin việc chuyên nghiệp. Mỗi khi nghe nói ở đâu có buổi giao lưu tuyển dụng, tôi đều đến đó ngay, nhưng vẫn chưa tìm được công việc nào khiến tôi hài lòng.
Vào một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác, một người đàn bà bình thường (không có gì đặc biệt, kể cả dáng đi) bước vào một cửa hàng bách hóa bình thường. Cảnh vật xung quanh chẳng có gì nổi bật, chỉ có cô bán hàng đang đứng sau quầy, tiếp tục công việc bán hàng đơn điệu. Nhưng cô không ngờ rằng cuộc gặp gỡ hôm đó sẽ khiến cô phải "để ý" đến một thứ… rất đặc biệt!
Có một chuyện vui thế này: Một bệnh nhân đến gặp bác sĩ. Chân anh ta quấn băng kín mít.- Anh đau gì? - Bác sĩ hỏi.- Em đau đầu ạ - Bệnh nhân đáp.
Vì đạt được thành tích cao khi làm việc ở bộ phận tuyên truyền của công ty nên Lý Minh được lãnh đạo các sở có thẩm quyền của thành phố ưu ái, được điều động đến làm việc ở văn phòng Cục.
Đêm Giáng sinh, Nick lội bão tuyết từ phía tây sang tít đầu bên kia phía đông thành phố. Anh gặp Barth và Sam, những người bạn quen tại nhà ăn trại cứu tế. Một năm trước, nhà máy đóng cửa nên Nick thất nghiệp, chỉ trong nửa năm đã thành nợ nần chồng chất. Không muốn làm liên lụy vợ con, anh để lại giấy ly hôn đã ký tên sẵn, sống lang thang đầu đường xó chợ để trốn tránh chủ nợ.
Nhớ lại giấc mơ. Nó thấy hiện ra trước mắt con đường mòn quen thuộc chui qua cái cổng làng thâm thấp. Giấc mơ trở về đã thành sự thật. Nó sẽ trở về chính ngôi nhà của mình. Ngôi nhà của tuổi thơ. "Bố ơi! Con đã trở về! Con sẽ hoàn lương kiếp này! Hoàn lương cho cả kiếp sau nữa bố ơi!". Nó sẽ thắp hương để nói với bố, với mẹ điều ấy. Rồi nó sẽ tự tay chăm sóc ngôi nhà. Tự tay trồng một giàn hoa giấy. Hoa giấy đủ màu đỏ, trắng, tím, vàng.
Đêm ấy, thiếp đi trong nỗi lo canh cánh cho hai đứa con, bà Ngần gặp ác mộng. Giờ phút hy sinh của cha chồng và chồng tái hiện liên hồi. Rồi, khuôn mặt hai người loang loáng chuyển sang khuôn mặt của bà với mẹ chồng, rồi lại sang thằng Đức, thằng Đăng. Lúc nào cũng là muôn ánh mắt đỏ thù địch bủa vây, họng súng quây từ bốn phía. Càng muốn thoát ra càng bị trì néo sâu hơn. Những họng súng sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào không báo trước.
Hiệu trưởng Vương Hồng một hôm đang ngồi nghe chánh văn phòng Trịnh Tân báo cáo công việc thì có tiếng gõ cửa.
Từ năm 1997 đến năm 1998, có tổng cộng 5 cảnh sát ở Cáp Nhĩ Tân bị giết hại. Ba người trong số họ là cảnh sát Sở Công an huyện Hồ Lan, một là Trương Phú Quý, hai là Mã Phúc Lâm và ba là Chu Hải bị giết hại vào năm 1997, hai cảnh sát khác cũng bị giết hại vào năm 1998 là Gia Thụy Thẩm và Vương Dư Hạ.
Ở một thị trấn nhỏ phía Nam, có một người được mệnh danh là “Tiết kiệm đại sư”, đó là lão Trương. Lão Trương năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, từ thời trẻ đã nổi tiếng toàn thị trấn về tiết kiệm.
Lần đầu tiên Đào ngồi trong chiếc xe sang trọng cùng một người đàn ông uy lực đi chợ. Hai người cứ ríu vào nhau. Còn Mong thì thầm nghĩ đúng là mong được ước thấy. Mong bảo: “Trời se trời sắp, trời dựng câu chuyện cho mình gặp nhau đó em à, trời giao em là thần giữ của cho anh đấy, gặp em lần đầu mà anh không muốn xa em nữa rồi”.
Giữa điệp trùng sóng nước mênh mang, con tàu lặng lẽ xé mặt biển như mũi tên thép lao vào lòng đại dương vô tận. Những con sóng dào dạt vỗ mạn tàu tựa tiếng thì thầm tiếp sức cho hành trình của nhóm kỹ sư dầu khí. Họ mang trong tim niềm tin cháy bỏng và sứ mệnh mở lối cho một kỷ nguyên mới rạng rỡ của Tổ quốc giữa biển khơi.