- Mọi việc thế nào rồi? Anh tìm được việc làm chưa? - cô vợ Japkin háo hức hỏi ngay khi chồng vừa về đến cửa.- Sắp xong rồi. Cạnh tranh thật khốc liệt, hai mươi người lấy có một; nhưng họ nói anh có cơ hội rất lớn, họ sẽ nhận anh.
- Mọi việc thế nào rồi? Anh tìm được việc làm chưa? - cô vợ Japkin háo hức hỏi ngay khi chồng vừa về đến cửa.- Sắp xong rồi. Cạnh tranh thật khốc liệt, hai mươi người lấy có một; nhưng họ nói anh có cơ hội rất lớn, họ sẽ nhận anh.
Ông Hợi nhăn mặt, ôm lấy đầu. Một cơn đau buốt đang chạy khắp bán cầu não khiến ông run lên như tê dại. Nhưng kỳ lạ thay, cơn đau buốt nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại. Có lẽ, số phận chính thức buông tha người đàn ông tội khổ.
Mười ngón tay hắn nhói buốt vẫn nhoay nhoáy cào chữ trên bàn phím, thỉnh thoảng máu tứa ra, quấn lấy chữ. “Nhìn em trẻ đẹp lắm, chắc chừng đôi mươi”. Hơn chục cô Trà, cô Lan, cô Mai, cô Đào, cô Huệ... đang chờ tin nhắn của hắn. Hắn không có quyền phụ rẫy tình yêu của các cô. Tình yêu ấy giúp hắn sống, dẫu tạm bợ cũng qua ngày.
Một cảnh sát đã dừng một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao và nói: “Thưa anh, tốc độ xe của anh đã lên tới 80km/giờ, anh đang chạy xe quá tốc độ”.
Trịnh Tân đang theo học tại một trường đại học ở thành phố khác và là sinh viên của Học viện Mỹ thuật. Hôm đó, anh nhận được cuộc gọi từ bố, bảo anh về nhà vì có việc gấp.
Tại khúc sông gần những bậc đá rêu phong dẫn lên đền Mẫu, một thi thể đàn ông trôi dạt vào bờ. Đó là giáo sư Trần Hưng, nhà khảo cổ học uy tín, người dành cả đời mình cho cổ vật Phố Hiến. Khuôn mặt ông tái nhợt, đôi mắt vẫn mở to ám ảnh, in hằn nỗi sợ hãi tột cùng. Bàn tay gầy guộc nắm chặt mảnh vải vụn, như muốn níu giữ điều gì. Một cái chết bất thường, không hề giống tai nạn.
Ở với lão tôi cũng học theo thói khô khan, cộc cằn chẳng còn rung động mơ mộng đến những khung cảnh đậm chất nghệ thuật nữa. Nếu như thời sinh viên khi ngửi thấy mùi hương hoa sữa thì tôi đã có một vài bài thơ chép vào sổ tay rồi. Giờ cái sổ tay của tôi đã trở nên nhàu nát, ghi vào trong đó toàn những bộ phận cơ thể người từ đầu cho đến chân. Rồi tôi cũng luyện cho thần kinh của mình trở nên chai sạn. Không còn luống cuống, run rẩy trước những cái xác không hồn.
Jake đang lúc lâm chung. Vợ anh, Susan, ngồi trực bên cạnh anh. Chị đang cầm bàn tay yếu ớt của chồng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Lời cầu nguyện của chị đánh thức anh khỏi giấc ngủ. Anh nhìn lên, và đôi môi nhợt nhạt của anh bắt đầu nhúc nhích.
Công ty của Lý Tổng có liên hệ nghiệp vụ với nhiều ngành quan trọng. Việc này đòi hỏi phải có một người đảm nhiệm vị trí ngoại giao. Lý Tổng đã tuyển khá nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng đều không đạt yêu cầu. Các cô ấy nếu không tính cách hẹp hòi, thì nói năng biểu đạt cũng thiếu sức thuyết phục. Lý Tổng rất đau đầu về vấn đề này.
Một ngày, Vương Hồng đang đi trên phố, anh cảm thấy như có người theo dõi mình, anh cảnh giác cố ý đi chậm lại khi đến góc một tòa nhà anh đột nhiên quay lại: người đàn ông không kịp tránh và người đó lại chính là Ngô Kiều, một người bạn cùng lớp! Vương Hồng hét lớn: “Ngô Kiều, tại sao lại là cậu? Cậu đang làm gì và tại sao lại lén lút theo dõi tôi?”.
Thực ra, chàng rất thật lòng với cô, nhưng khi ở bên nhau cô luôn nói:
- Em không xứng đáng với anh.
Hàn Tử Phong nhập học khoa Trung văn không lâu đã bị các nữ sinh bao vây. Chẳng phải ganh tị mà hạ thấp, song Hàn Tử Phong xem ra cũng chỉ là một gã hơi cao, mặt mũi đàng hoàng, cử chỉ nhẹ nhàng của người phương Nam chứ chẳng có gì nổi trội đặc biệt.
Tiểu Mai mở mắt ra và nghe một loạt tiếng lách tách nhỏ vang lên, tấm gương lập tức vỡ tan thành từng mảnh! Trong mỗi mảnh thủy tinh vỡ, đều có một con mắt đỏ rực đáng sợ đang chớp chớp, nhìn chằm chằm vào cô một cách bí ẩn! Đột nhiên, một bàn tay đẫm máu của người phụ nữ vươn ra từ mép gương, túm lấy cổ Tiểu Mai...
Sáng hôm ấy, khi gà rừng mới lác đác gáy, mù vẫn còn đọng đặc như hơi thở của núi, người ta phát hiện máu. Một vệt dài, đỏ quạch, loang lổ trên bãi cỏ sau nương ngô nhà ông Tủa. Vệt máu như mũi tên run rẩy, chỉ thẳng về phía rừng già.
Cái chết của bạn tôi không phải tai nạn - nó là kết cục của một chuỗi lựa chọn sai lầm. Tôi đau vì mất bạn. Nhưng, còn đau hơn khi biết, cái chết đó lẽ ra có thể tránh được. Giờ đây, mỗi buổi sáng pha trà, tôi đều để thêm một chén. Tôi không bao giờ uống nó. Tôi chỉ để đó, như một lời nhắc. Một lời chia tay. Một lời hứa - rằng sẽ không để cái chết của bạn tôi trôi vào quên lãng...
Hồi còn đi học, Tuyết từng mơ làm cô giáo. Không phải vì cô muốn đứng bục giảng, mà vì mê mùi phấn trắng, mê những giọng nói ngân dài trên nền bảng đen. Rồi cô mơ làm phóng viên, không vì săn tin, mà vì yêu cái cảm giác ngồi giữa đường đời, ghi lại mọi nhịp đập của cuộc sống bằng những trang báo. Rồi sau đó… cô không mơ nữa.
Ngoài dấu vân tai tiết lộ danh tính của tội phạm, dấu vân tay cũng sẽ khiến tội phạm không còn nơi nào để ẩn náu.