Kẻ ái dục

Thứ Năm, 11/08/2022, 13:03

Billy Farell vừa dứt lời thì thám tử Charles Stubblefield liền nói ngay: "Đi gặp Cảnh sát thôi!". "Cảnh sát nói là trừ khi thằng kia hành hung con gái tớ, họ không có quyền được làm gì. Mà cậu cũng đã biết, con bé không muốn làm to chuyện mà". Billy và Charles là bạn thuở nhỏ của nhau. Thế vậy mà đã gần 40 năm rồi.

"Nghe này, cậu chỉ cần ra mặt một tí là thằng kia nó sợ. Ai mà lại không sợ thám tử tư chứ?". Billy nở nụ cười héo úa khi nhìn thấy bạn gật đầu. Ông đặt lên bàn tờ giấy ghi tên bạn trai của con gái mình. Tờ giấy ghi: "Jason Klegg, thợ xây, công ty Blue Thumb".

Theo chỉ dẫn của Billy, viên thám tử tìm đến công trường. Không khó để anh tìm thấy người mình cần tìm. Kể cả khi Jason Klegg ngồi trong xe ôtô, ai cũng có thể nhìn thấy quả đầu húi cua vàng chóe của anh ta.

9226f7ef3ba6fef8a7b7.jpg -0
Minh họa: Đặng Tiến

Jason và con gái Edie của Billy đã hẹn hò với nhau được vài tháng rồi bỏ nhau. Jason tuy vậy vẫn tìm cách bám lấy Edie. Tháng trước có người đột nhập vào nhà Billy để ăn trộm mấy thứ đồ trong phòng của Edie. Thế rồi tuần nào gia đình họ cũng nhận lại một món đồ bị dao rạch tan tành.

"Jason Klegg!  -  thám tử Charles gọi - Tôi là thám tử tư. Tôi cần nói chuyện với cậu về cô Edie Farell". Cậu thanh niên càu nhàu, cộc lốc: "Hỏi gì?". "Cậu có biết hình phạt đối với hành vi quấy rối người khác là bao nhiêu năm không? Năm năm tù đấy. Cô Edie đã nói là không muốn làm lại với cậu rồi. Tốt nhất là cậu hãy tha cho gia đình người ta đi".

Jason chẳng nói chẳng rằng mà hằm hằm xuống xe. Vậy nhưng trước khi gã kịp làm gì, thám tử Charles đã túm lấy áo gã mà quật ngã hắn xuống như một đô vật vậy. Trong khi Jason còn đang vùng vẫy, những người thợ xây khác bèn vây lấy Charles. "Thế Jason nó nợ tiền anh à?" - Một người có vẻ như cai thầu hỏi. "Không!". Người kia tỏ vẻ xin lỗi: "Cho dù chuyện gì đi nữa cũng mong anh thông cảm. Thằng Jason "ngựa non háu đá" lắm, nhưng dù gì nó cũng là thằng em họ tôi…". Charles nói hết mọi chuyện cho anh họ của Jason. Anh ta hứa sẽ để mắt đến gã trong vòng mấy ngày tới. Vị thám tử tạm yên lòng liền lên xe đi về.

*

Bẵng đi mấy ngày chẳng có chuyện gì xảy ra, Charles bất ngờ nhận được tin nhắn từ bệnh viên. Bạn anh Billy đang phải nằm phòng hồi sức cấp cứu. Vị thám tử liền lao xe thẳng tới bệnh viện. Tay trái lẫn cả hai đôi chân của Billy bị gãy phải bó bột. Edie ngồi cạnh giường cha mếu máo nói: "Bố cháu đang dắt chó đi dạo thì bị người ta đánh. Cả con chó cũng bị họ đánh chết". Charles quay sang hỏi bạn mình: "Thế cậu có nhìn thấy kẻ đánh mình không?". "Không! - Billy thều thào - Nó đeo mặt nạ". Edie oà lên: "Tất cả là lỗi của cháu!". "Không sao đâu, chú hiểu mà" - Charles tìm cách an ủi cô bé.

Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Charles quay lại nhìn thấy một người đàn ông mặc áo phông tô. Tuy đã chục năm không gặp rồi nhưng anh vẫn nhận ra Frankie Farell, anh trai của Billy. Nghe bảo Frankie là một ông trùm trong băng đảng McGonigle ở Boston. "Em trai tôi thế nào rồi?" - Frankie hỏi. "Billy sẽ khoẻ lại thôi!" - Nói rồi Charles ra dấu bảo Frankie đi theo anh. Hai người đi xuống sảnh rồi ghé vào quán cà phê bệnh viện. Sau khi nghe Charles kể hết mọi việc, Frankie hỏi: "Vậy cậu nghĩ thằng ranh Jason đó là người đánh em tôi?". "Tôi cũng chưa rõ, nhưng nhiều khả năng là vậy". Frankie lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi quay sang bảo viên thám tử: "Tôi có việc phải đi đây. Cậu tìm hiểu mọi thứ về cái thằng Jason này cho tôi. Có chi phí gì tôi cũng chịu tất". Nhìn vào khuôn mặt lạnh như đá của Frankie, Charles không khỏi có linh cảm xấu, nhưng vì tình bạn xưa nên anh vẫn gật đầu.

Frankie chưa đi khỏi bao lâu thì một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện trước cửa văn phòng thám tử. Cô ta mặc vét, tay xách một chiếc cặp. Người phụ nữ tự giới thiệu: "Tôi là Nancy Gilroy, cố vấn viên tại Chương trình Hỗ trợ nạn nhân bạo hành. Cô Edie Farell mới tìm đến chúng tôi để được giúp đỡ". "Cô cần gì ở tôi?". Nancy nhíu mày: "Chúng tôi nghĩ anh nên tránh xa Jason Klegg lẫn gia đình Farell để cô Edie không tiếp tục gặp nguy hiểm". "Cô đang nói linh tinh gì vậy?". "Hôm qua Jason gọi cho Edie rồi nói: "Thế thằng cha mày thế nào rồi?". Hắn ta cười một tràng xong liền cúp máy".

"Chuyện đã đến mức này mà cô còn bảo tôi đứng ngoài ư?!" - Charles trở nên cau có. "Việc có anh tham dự chỉ kích động thêm Jason thôi. Hãy cứ để chúng tôi lo. Tôi đã soạn sẵn đơn xin tòa ra lệnh cách ly Jason khỏi Edie rồi". "Tưởng gì chứ hoá ra là tờ đơn. Cô nộp đơn cũng là kích động thằng Jason đấy". Trong khi Nancy còn chưa biết trả lời ra sao, viên thám tử bèn tuôn ra một tràng dài: "Tôi biết hết về những thứ như là hội chứng ái kỷ và chứng rối loạn nhân cách. Tôi biết vấn đề tâm lý có thể khiến người ta hành động như thú vật. Nhưng tôi không quan tâm đến việc Jason bị bệnh gì. Tôi chỉ muốn bảo vệ gia đình của bạn tôi!".

Vị nữ chuyên gia thở dài rồi ngồi xuống: "Cô Edie từ chối ở tạm tại một trong những ngôi nhà của chúng tôi. Cô ấy nói, mình sẽ vẫn đi làm và thăm cha như thường, còn nếu phải chạm mặt Jason thì sẽ báo cho Cảnh sát. Chúng tôi không thể bắt Edie làm điều gì cô ấy không muốn. Tôi chỉ biết gọi thợ đến lắp thêm chốt vào toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào trong nhà cô ấy". "Như thế chưa đủ!  -  Charles lắc đầu - Ít ra cô cũng phải bảo con bé đi đâu cũng phải đem theo điện thoại và tốt nhất là đi cùng người khác. Tôi còn mấy vụ án nữa chưa giải quyết hết. Làm xong mọi chuyện thì tôi sẽ qua nhà Edie để canh chừng cho nó mấy hôm".

*

Charles tìm đến chỗ công trường hôm trước. Anh không thấy Jason Klegg đâu. Thay vì vậy, người cai thầu rụt rè tiến về phía Charles. Anh ta hỏi: "Này, anh có thật là thám tử không đấy, hay là Cảnh sát mặc thường phục?". Charles chìa tấm cácvisít của mình ra. Người cai thầu thở dài nhẹ nhõm: "Nếu anh là Cảnh sát thì tôi chẳng chịu nói gì đâu". "Tôi không phải là Cảnh sát mà lấy lời khai của anh. Anh có gì muốn nói chứ?". "Tôi lo cho thằng em họ tôi lắm. Từ cái ngày anh cho nó một trận, Jason cư xử như người khùng. Nó luôn miệng lẩm bẩm: "Cho cả cái nhà con chó cái ấy một bài học!". "Tôi hiểu rồi! Anh hãy cho tôi địa chỉ nhà Jason Klegg". Có được địa chỉ nhà Jason rồi, viên thám tử dành gần như cả ngày ngồi trong xe để theo dõi hắn. Đến tận đêm khuy anh mới về nhà rồi leo lên giường.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Tiếng nói của Nancy Gilroy vang lên từ đầu dây bên kia: "Edie mất tích rồi!". Charles bật dậy khỏi giường: "Lúc nào? Làm sao cô biết?". "Chúng tôi thoả thuận với nhau là chiều nào Edie cũng sẽ gọi cho tôi để báo mình đã về đến nhà an toàn. Hôm nay cô ấy không gọi. Cảnh sát cũng vừa mới báo là họ tìm thấy xe của Edie ở bãi đậu xe bệnh viện". "Hay là con bé đi thăm bố nó?". "Đúng là Edie có đến thăm Billy, nhưng ông ấy bảo rằng con gái mình đi về từ lúc ba giờ chiều… Phía Cảnh sát nói là họ đang tìm kiếm Jason Klegg".

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng Charles. Viên thám tử chỉ kịp vội vơ lấy áo khoác và bao đựng súng trước khi lao ra khỏi nhà rồi lên xe. Một tay Charles cầm vô lăng còn tay kia nhấn điện thoại. Anh mong rằng mình sẽ đến kịp.

Trời tối. Khu công trường lại không đèn đóm gì. Charles lần mò trong bóng tối như người mù, một tay luôn đặt trên báng súng. Anh đi đến phía cái bóng to lù lù ở ngay phía dưới cổng công trình.

Frankie thò đầu ra ngoài cửa sổ chiếc xe van: "Mừng là cậu đến kịp. Chúng tôi cũng chuẩn bị xông vào đây" - Nói rồi ông ta nhảy xuống xe, trên vai vác khẩu súng M-16. "Charles, cậu hãy về đi. Tay tôi nhúng chàm cũng không sao, nhưng cậu thì không được". "Hôm nay sẽ không ai phải nhúng chàm cả!" - Vị thám tử dõng dạc tuyên bố.

*

"Đúng là đàn bà các cô chỉ giỏi bày vẽ!" - Charles phàn nàn. "Chỉ là bó hoa thôi mà!". Nancy Gilroy đặt bó hoa lên chiếc bàn bên giường bệnh rồi kéo ghế ngồi xuống. "Tôi đến để nói với anh là Jason Klegg đã nhận tội". "Tốt!". "Ở đồn cảnh sát ai cũng nói nếu không có anh thì Frankie đã giết Jason tại chỗ rồi. Làm cách nào anh cản được ông ta vậy?". "Frankie là người hiểu chuyện. Tôi chỉ cần nói là đừng để liên luỵ tới cháu gái ông ta là Frankie biết mà".

"Nhưng mà cái tay kia - Nancy chỉ vào cánh tay trái của Charles đang bị băng bó - Có đúng là anh nắm lấy nòng súng của ông ta không?". "Đúng!". "Anh có tiếc mình bị thương chỉ vì cứu một người như Jason không?". "Không! Làm nghề gì cũng vậy, muốn dễ thì chỉ cần nhắm một mắt lại cho qua mọi chuyện. Nhưng tôi là thám tử. Việc của tôi chỉ là đi tìm người đưa ra trước công lý. Còn công lý phán xử ra sao là việc của quan tòa!".

Lê Công Vũ (dịch)

DAVE REDALL (Anh)
.
.