Trở về...

Thứ Hai, 16/11/2020, 13:47
Yến vươn vai tỉnh dậy sau giấc ngủ li bì. Bữa tiệc tối sau lễ tốt nghiệp khiến cho mọi người say cả. Thoáng một cái đã ba năm trên đất Pháp. Kỷ niệm lúc chia tay bố, mẹ, anh Huân và Hoàng ở sân bay lại ùa về như chỉ mới ngày hôm qua. Cô nhớ như in lúc mang tờ thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh của học viện Y khoa Pháp về nhà, bố mẹ thì vui ra mặt còn Huân thì lặng im không nói.


Đã mấy ngày nay Yến và các anh các chị của khoa Lây chưa khi nào được nghỉ vì những diễn biến xấu của một số bệnh nhân nhiễm chủng virus mới. Chưa có thuốc đặc trị, Không có phác đồ chuẩn, tất cả những gì họ có thể làm là bám sát những diễn biến bệnh lý của các bệnh nhân để điều trị triệu chứng bằng những phác đồ do họ tự mày mò. Đây thực sự là một cuộc đấu trí cam go giữa sự sống và cái chết. 

Hai bệnh nhân rơi vào tình trạng hôn mê, phổi đông đặc do sự xâm nhập của virus phải mở nội khí quản và sử dụng đến công nghệ ECMO để duy trì sự sống, nhưng đã gần tháng nay vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục. Họ động viên nhau không được phép bỏ cuộc dù hy vọng cứu sống bệnh nhân chỉ tính đến một phần nghìn. Đây không chỉ là đạo đức nghề nghiệp mà còn là nhiệm vụ chính trị khẳng định bản lĩnh và trình độ y tế của Việt Nam trong bối cảnh số người  tử vong vì dịch bệnh đang tăng đến mức khó kiểm soát ở khắp nơi trên thế giới. 

Yến và các anh chị luân phiên theo từng kíp 14 ngày rồi cách ly tại khoa để tránh lây lan cho gia đình và cộng đồng. Họ hiểu hơn ai hết nguy cơ lây nhiễm dù đã được trang bị đầy đủ đồ bảo hộ. Căng thẳng và mệt mỏi làm cho không chỉ Yến mà các y, bác sỹ khác hình như quên mất khái niệm thời gian. Nhưng cứ đến buổi tối, khi màn đêm buông xuống, thành phố rực rỡ ánh đèn mới làm cho nỗi nhớ nhà, nhớ những bữa cơm đầm ấm bên gia đình trỗi dậy. Có phải mỗi chúng ta đều chỉ biết trân quý những thứ bình dị xung quanh, biết đến giá trị của những thứ mà hằng ngày chúng ta coi là mặc nhiên phải có khi chúng không còn nữa? Đến cả cái cảm giác được ngồi cafe phố cổ cùng nhóm bạn độc thân vui tính tán gẫu những câu chuyện trên trời dưới biển giờ cũng là điều xa xỉ... 

Đến tối nay thì Yến thực sự kiệt sức. Mọi người động viên mãi Yến mới chịu xách túi ra về để lấy thêm ít tư trang cá nhân sau khi hết thời gian tự cách ly. Lững thững bước từng bậc cầu thang, không gian yên tĩnh đến mức Yến nghe thấy tiếng bước chân mình vọng lại, tiếng rả rích của những con côn trùng đâu đó lẫn trong không gian đặc quánh mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. 

Vừa đến sảnh Yến đã thấy dáng người cao lớn của Huân đứng cạnh xe. Hơi bất ngờ, Yến sững lại hỏi đầy ngạc nhiên: "Sao anh ở đây giờ này?". Rít nốt điếu thuốc đang hút dở Huân trêu Yến: "Tôi có việc đi qua đây, tình cờ biết có người muốn gọi xe nên đến đón thôi". Vừa nói anh vừa mở cửa xe để Yến bước vào và không quên cẩn thận cài dây an toàn cho cô. 

Yến vẫn không thôi thắc mắc vì cô biết một Trưởng khoa Tim mạch như Huân giờ này - cũng như cô - đang quay cuồng vì công tác chống dịch ở viện, làm gì có thời gian lang thang qua viện cô như anh nói? "Anh nói đi, sao biết em về mà qua đón?". Yến phụng phịu. “Cô đừng tưởng bở, đã bảo tôi có việc tình cờ đi qua đây mà vẫn không chịu tin nhỉ?". 

Bất giác cả hai cùng quay lại nhìn nhau và mỉm cười. Bao nhiêu mệt mỏi và căng thẳng bỗng dưng tan biến cả. Yến tặc lưỡi, lí lắc. "Thôi coi như em hên đi. Thế em phải trả ơn anh bằng cái gì cho xứng đáng nhỉ?". Huân bật cười, thủng thẳng đáp: "Về nấu mỳ cho anh ăn nhưng nhớ đừng bỏ hai gói muối vào một bát là được". Yến quay sang nguýt Huân một cái rõ dài vì bị anh bóc mẽ không thương tiếc tài năng nữ công gia chánh. 

Bình thường, nếu không phải trực thì về đến nhà cũng phải 7h tối nên mẹ đã chờ sẵn cơm, thành thử Yến ít có cơ hội vào bếp. Chưa vụng đến mức cho hai gói muối vào một bát như Huân bôi bác nhưng cũng mấy lần nàng cắm cơm mà quên không bật nguồn. Báo hại cả nhà đến giờ ngồi mâm lại phải kéo nhau ra quán. Nghĩ đến đó, cô lại thấy nóng ran mặt và vờ chăm chú nhìn đường phố vắng lặng chan hòa ánh đèn. 

Cái lạnh của ngày hanh heo và lộng gió làm những cây bằng lăng hình như càng khẳng khiu và héo hắt hơn thì phải. Yến bất giác rùng mình. "Em lạnh à? Anh tăng nhiệt độ nhé?". "Không ạ. Em đủ ấm rồi". Yến khẽ liếc nhìn Huân rồi quay đi ngay với một nỗi tò mò chưa bao giờ có câu trả lời. "Tại sao anh lúc nào cũng đọc được ý nghĩ của mình nhỉ?".

Minh họa: Tô Chiêm

Ca mổ tim cấp cứu kéo dài 12 tiếng đã kết thúc thành công về mặt kỹ thuật.  Cả kíp mổ như trút được gánh nặng tâm lý suốt nửa ngày qua. Phần còn lại là việc của các bác sỹ phụ mổ và y tá. Huân ký phiếu phẫu thuật rồi trở về phòng. Phẫu thuật tim mạch căng thẳng là thế, khó khăn là thế nhưng không hiểu sao lúc chọn chuyên khoa Huân lại quyết định chọn khoa Tim mạch lồng ngực. 

Xét đến cùng thì tim vẫn là bộ phận quan trọng nhất của con người, cũng là bộ phận duy nhất trong cơ thể hoạt động không ngừng nghỉ từ lúc một con người được sinh ra  đến lúc trở về với cát bụi. Anh toàn tâm toàn ý với việc học tập, nghiên cứu để có chuyên môn thật sự vững vàng xứng đáng với vị trí trưởng khoa mà đồng nghiệp và các thủ trưởng tin tưởng giao phó. 

Anh vẫn nghĩ anh hiểu trái tim lắm. Thế mà ngày hôm qua anh đã bị chính Nga, bạn học cũ giờ lại là đồng nghiệp - lẳng lặng để lại cho mẩu giấy ghi vẻn vẹn mấy chữ  ở bàn làm việc "Anh chẳng hiểu gì về trái tim cả!!!". Ngả người trên ghế, tay vẫn giữ chặt mẩu giấy, Huân thả hồn vào từng nốt nhạc trầm buồn của bản "Moonlight Sonata". 

Anh không hiểu lắm về thứ âm nhạc bác học này nhưng anh thích cảm giác thư giãn mà nó đem lại sau những cuộc phẫu thuật căng thẳng. Từng nốt nhạc gieo xuống như ánh trăng vàng óng, đặc sánh như mật ong mùa hoa rừng rớt xuống màn đêm, chậm rãi, khắc khoải đến dằn vặt như tiếng hỏi tại sao? Tại sao? Anh cũng đang tự hỏi trái tim mình như thế. 

Anh ước gì có thể "đọc" được nó như anh vẫn đọc các chỉ số xét nghiệm. Tại sao trái tim là thứ duy nhất mà lí trí đôi lúc phải bất lực không thể chi phối được. Tại sao nó cứ hướng về người mà đến anh còn không biết họ có mảy may biết tí gì về tình cảm của anh dành cho họ hay không? Còn với Nga, anh lại chỉ có thể im lặng giữ khoảng cách dù anh biết cô có thể vì anh mà chờ cả cuộc đời... 

Tại sao mỗi việc thổ lộ tình cảm với người con gái mình yêu lại khó khăn hơn tất cả mọi vấn đề chuyên môn mà anh từng gặp? Rốt cuộc Huân không biết việc nói thẳng với Nga rằng anh chỉ coi Nga là một đồng nghiệp thân thiết hay cứ thế im lặng để Nga tự hiểu sẽ bớt tàn nhẫn hơn? Nga vốn thông minh và nhạy cảm, anh hy vọng cô hiểu trái tim hơn anh.  

Tiếng điện thoại réo rắt cắt ngang mạch suy tư của Huân. Chữ "Yêu quái" trên màn hình làm Huân mỉm cười rồi bắt máy. "Sao đây? lại có yêu sách gì hả bà cô?". Giọng  Yến  trong veo và lanh lảnh: "Mẹ bảo anh dặn cứ ở nhà để anh về chở em vào viện nhưng  em biết anh mổ đêm sẽ rất mệt nên quyết định đi nhờ bạn em. Anh nghỉ ngơi đi. Vậy nhé".  Huân chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tín hiệu tắt máy. 

Con bé này hay thật, lúc nào cũng muốn thoát ra khỏi sự kiểm soát của ông anh. Huân biết người đón Yến không ai khác là cậu bạn thân tên Hoàng. Có lần Huân hỏi Yến: "Thằng Hoàng thích em à mà sao chẳng chịu vợ con gì?". Yến cự lại: “Nó với em như hai thằng đàn ông thì yêu đương quái gì, anh hâm à?". "Nếu thế thì đừng có suốt ngày gọi nó, giãn ra cho nó còn lấy vợ" - Huân đe em gái. 

Linh cảm của một người đàn ông mách cho Huân biết Hoàng không vô tư như Yến nghĩ. Đã hơn một lần anh nhìn thấy Hoàng im lặng ngắm Yến cuống cuồng xỏ giầy khi Hoàng đến đón. Ánh mắt ấy rõ ràng không phải là ánh mắt của "hai thằng đàn ông nhìn nhau" như Yến vẫn nghĩ. 

Nghĩ mãi cuối cùng anh quyết định gọi Hoàng đi cafe rồi hỏi thẳng: "Hai đứa có chuyện gì thì phải thưa chuyện với gia đình hai bên đi chứ?". Hoàng chỉ cười rồi tần ngần nói: Dạ, em cũng mong... Có chuyện lắm… Nhưng Yến nói chỉ coi em là bạn đến hết đời thôi anh". Chả hiểu sao sau cuộc nói chuyện ấy Huân như trút được gánh nặng tâm lý. Anh thân với  Hoàng khiến cho Yến tò mò hỏi lý do. Huân chỉ lừ mắ: "Chuyện đàn ông, em hỏi làm gì?" làm cho Yến không dám hỏi han thêm gì nữa. 

Yến vươn vai tỉnh dậy sau giấc ngủ li bì. Bữa tiệc tối sau lễ tốt nghiệp khiến cho mọi người say cả. Thoáng một cái đã ba năm trên đất Pháp. Kỷ niệm lúc chia tay bố, mẹ, anh Huân và Hoàng ở sân bay lại ùa về như chỉ mới ngày hôm qua. Cô nhớ như in lúc mang tờ thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh của học viện Y khoa Pháp về nhà, bố mẹ thì vui ra mặt còn Huân thì lặng im không nói. 

Sau bữa tối, nhìn dáng Huân cao lớn, im lìm trong làn khói thuốc là Yến biết anh đang có việc gì đó suy nghĩ. Yến và Huân lớn lên cùng nhau nhưng mãi đến lúc học cấp 3, Yến mới biết mình không phải con đẻ của bố mẹ. Nghe bà ngoại kể lại, hồi ấy bố Phi là trinh sát ma túy đang theo một chuyên án lớn nên cắm chốt ở bản nhà Yến. Mẹ Mai lúc ấy cũng là giáo viên ở một điểm lẻ trường nội trú nằm chênh vênh sườn núi gần đó, vừa dạy học vừa làm luôn nhiệm vụ chăm sóc bọn trẻ nheo nhóc sàn sàn tuổi anh Huân.  

Ở bản không ai không biết hoàn cảnh đáng thương của Yến. Yến không khác gì trẻ mồ côi vì từ khi sinh ra đã phải ở với bà ngoại còm cõi và mù dở. Một già một trẻ nương tựa vào nhau và sống được nhờ sự đùm bọc, cưu mang của chính quyền và những người hàng xóm tốt bụng. Yến lớn lên như cây dại mọc bìa rừng. Nhưng bù lại đứa bé tội nghiệp ấy lại rất thông minh, ngoan ngoãn và chăm chỉ. 

Sau khi chuyên án được phá thì cả bản mới ngớ người khi cả bố mẹ Yến đều bị bắt vì tội vận chuyển ma túy cho một đầu mối bên kia biên giới. Quá trình vây bắt, bố Yến đã điên cuồng chống trả và làm bố Phi bị thương rất nặng. Sự nghèo đói, thiếu hiểu biết của họ đã bị bọn người xấu lợi dụng và dẫn họ vào vòng lao lý. 

Bố Yến bị kết án tử hình, mẹ Yến cũng qua đời sau đó ít lâu vì căn bệnh AIDS. Bà ngoại vì già yếu và không chịu nổi cú sốc tâm lý cũng mất năm Yến tròn 4 tuổi. Yến chính thức trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Hoàn cảnh của Yến đáng thương đến nỗi Ban chuyên án đã quyết định nhận đỡ đầu Yến. 

Giận bố mẹ Yến bao nhiêu, bố Phi lại càng thương đứa trẻ ngây thơ tội nghiệp bấy nhiêu. Nên ngay sau khi từ cõi chết trở về, bố Phi về bàn với mẹ Mai nhận Yến làm con nuôi trong khi điều kiện kinh tế vô cùng khó khăn. Anh Huân lúc ấy phải vừa học, vừa làm việc nhà vừa giúp mẹ trông em. Cả bên nội và bên ngoại đều phản đối quyết định này vì cái lẽ "con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh". Họ sợ, lớn lên đứa bé ấy sẽ giống bố mẹ đẻ nó, sẽ trở thành mầm họa trong nhà. 

Nhưng không hiểu sao, cả bố Phi, mẹ Mai đều có mối nhân duyên đặc biệt với Yến. Họ tin rằng, tính cách của một đứa trẻ "phần nhiều do giáo dục mà nên". Họ yêu thương Yến như yêu thương con đẻ của mình, thậm chí bố mẹ còn chiều hơn anh Huân vì thương Yến thiếu thốn tình cảm. Bù lại, Yến chưa khi nào khiến bố mẹ thất vọng từ nề nếp đến học hành. Giờ thì cả hai họ đều chẳng mảy may nhắc lại chuyện Yến là con nuôi vì ai cũng tin rằng cô chính là đứa con gái quý mà ông trời mang đến cho gia đình.

Nhìn đồng hồ đã là 10h sáng, Yến vươn vai, mở tung cửa sổ đón những tia nắng ấm áp nhè nhẹ của mùa Xuân ùa vào phòng, hít hà hương vị mặn mòi của biển vừa quen lại vừa lạ. Đây là mùa xuân cuối cùng ở thị trấn ven biển của Pháp, nơi cô trọ học. Cái lạnh của mùa đông vẫn còn rơi rớt lại nên thường thì thời gian này trong năm biển vẫn còn vắng. 

Mở cửa bước ra ngoài, Yến mỉm cười cúi xuống cầm cây cải bắp thật to đựng trong cái giỏ mây xinh xắn được để sát bụi Cẩm tú cầu rực rỡ. Đây chính là món quà của ông bà chủ nhà người Pháp tốt bụng vẫn thỉnh thoảng gửi cho cô. Người Pháp tốt bụng và hiếu khách nên nếu phải chia tay thị trấn bé nhỏ này, hẳn cô sẽ mang về rất nhiều yêu thương và kỷ niệm. 

Ngước nhìn lên tầng, Yến làm cử chỉ một nụ hôn gió và nói cảm ơn bằng tiếng Pháp thật to dành cho hai ông bà già phúc hậu đang vẫy tay chào cô. Yến khoan khoái đạp xe về phía biển. Suốt ba năm vùi đầu vào học, nghiên cứu, thực tập tại bệnh viện khiến cô không có nhiều thời gian chiêm ngưỡng vẻ đẹp giản dị, bình yên và lãng mạn của vùng quê thanh bình đậm chất Pháp. 

Cô đi trên con đường có bờ kè đá cao quá đầu người và ngạc nhiên trước vẻ đẹp tinh khôi của  những bụi cúc ngũ sắc trắng  muốt xỏa ra từ những vết đá nứt tự nhiên. Bên vệ đường, những bụi Cẩm tú cầu tròn xoe các màu đương thì rực rỡ. Lúc đầu Yến không hề thích Cẩm tú cầu vì trông nó chẳng khác gì những cây cải bắp nhiều màu. Sau để ý kỹ mới thấy nó cũng đáng yêu ra phết. Mỗi bông hoa như có hàng trăm con bướm nhỏ giương cánh xếp hàng cạnh nhau, trật tự và ngoan ngoãn. 

Xa xa những cây thông cao vút, lá xanh thẫm như ngòi bút đang băn khoăn vẽ trên nền trời trong veo tựa tấm toan khổng lồ, tinh khiết. Biển vẫn vậy, dài rộng đến khi bầu trời và mặt biển như hòa vào làm một. Biển giấu gì dưới đáy? hay chỉ mỗi sóng thôi? Cái ồn ào của những đợt sóng nghịch ngợm kia chỉ là bề nổi. Những gì thầm kín nhất, biển lại giấu trong lòng. 

Yến chân trần đi dọc  trên bãi biển hiền lành được lát một lớp đá cuội đủ màu sắc nhẵn nhụi và bỗng cồn cào nhớ cảm giác bước đi trên lớp cát trắng phau phau ở quê hương mình. Những con sóng nhỏ đùa bàn chân khiến cô rụt chân lại vì hơi lạnh và Yến chợt nhận ra, biển đã ở cạnh cô ba năm. Chắc hẳn ba năm trước bầu trời vẫn cao và xanh như thế. Biển vẫn mênh mông và bí ẩn đến thế. Những viên đá cuội vẫn dịu dàng như thế. Sao hôm nay khi sắp phải tạm biệt nơi cưu mang mình suốt 3 năm qua lại khiến cô lưu luyến nhiều đến vậy? 

Có phải có những thứ rất gần gũi, gần đến mức nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại lại khiến ta chủ quan đến mức không thèm quan tâm đến nó hay không? Hay vì lý do nào đó lại khiến ta cố tình dối lòng mình coi như không biết sự tồn tại đó? Yến biết mình chọn lý do thứ hai. Ai đã mắng Yến vì cái tội bảo thủ trong tình cảm nhỉ? Là Hoàng - cậu bạn thân. Hôm nay cũng là sinh nhật lần thứ 2 con gái Hoàng. 

Trước ngày Yến đi học, Hoàng đến nhà giúi cho bạn mấy lọ ô mai nhưng tuyệt nhiên không nói gì hơn ngoài chuyện học hành. Yến vẫn biết ơn Hoàng vì sự im lặng thông minh ấy mới giúp họ có thể làm bạn với nhau mười mấy năm nay. Gần một năm sau lúc Hoàng nhắn tin hỏi:  "Yến, nếu tớ có con gái, tớ sẽ đặt tên con là Yến nhé! Tuần sau tớ cưới, tiếc là cậu không có nhà để đi đón dâu với tớ". Yến vừa cười vừa khóc và chỉ nhắn lại tin: "Cảm ơn cậu rất rất nhiều! Thật đấy". 

Như vậy là Yến đã thực sự trút được gánh nặng trong lòng. Cô luôn tự dằn vặt vì mình mà Hoàng không thể mở lòng cùng ai. Bao năm qua dù cố tình phủ nhận và lảng tránh nhưng Yến biết Hoàng rất yêu mình. Nhưng trái tim cô vốn chật chội chỉ đủ sức chứa một người mà thôi, tiếc rằng người đó lại không phải Hoàng. 

Yến cúi xuống chọn một viên cuội tròn xinh màu trắng muốt và rướn người ném thật xa về phía biển. Viên cuội bé nhỏ chìm nghỉm đâu đó giữa biển cả mênh mông. Bất giác cô chợt giật mình vì trò chơi này, theo một cách vô thức, khiến cô nhớ đến Huân. Có phải nếu khi ta yêu quý một ai đó thì sẽ có xu hướng bắt chước lại các thói quen của người đó không? 

Yến đã đọc được nghiên cứu này ở đâu đó và tự nghĩ một cá thể bướng bỉnh như cô thì chắc ngoại lệ. Thế mà cô vừa lặp lại một trò chơi mà Huân rất thích trong khi mình thấy nhạt nhẽo vô cùng. Thế là sao nhỉ? Thế có nghĩa là trong trái tim cô, Huân hiển hiện cả trong vô thức. Đây là một thực tế mà dù cố tình lảng tránh và xua đuổi thì vẫn không thể thay đổi được. 

Yến không thể vượt qua được cảm giác tự ti vì xuất thân của mình, vì bố đẻ cô mà bố Phi suýt chết. Cứ giả sử anh có tình cảm với Yến thật đi thì liệu tổ chức có chấp nhận anh cưới một người có lí lịch như Yến không? Huân đối với Yến chỉ là tình cảm của một người anh trai rất, rất yêu quý em gái hay nhiều hơn thế? Với tình yêu, Yến thực sự ngốc nghếch. Có thể vì Yến quá kín đáo đến mức Huân không nhận ra tình yêu mà cô dành cho anh hay bản thân anh đang không thể bước qua rào cản về nguồn gốc xuất thân của Yến? Hay vì anh yêu chị Nga nhưng chỉ là chưa công bố với cả nhà? 

Yến muốn đi xa để kiểm nghiệm tình cảm của mình và nhận ra dù có cách nhau ngàn dặm thì hình ảnh anh vẫn ở nguyên  trong trái tim bướng bỉnh cùng với sự ấm áp và cảm giác che chở mà anh dành cho cô. Yến cũng không thể trốn tránh tình cảm của mình mãi. Phải có cách giải quyết. Yến lẩm bẩm trong miệng câu ngạn ngữ quen thuộc "Let it be", không quên chụp một bức selfie thật xinh đẹp trước biển rồi hét vang "Tạm biệt" trước khi quay đầu xe ra về...

Tiếng "ting ting" quen thuộc của tin nhắn trên viber làm Yến dừng xe lại kiểm tra. Giờ này đang là bình minh ở Việt Nam, chắc bố mẹ lại sốt sắng lịch đón con gái về nước đến không ngủ được nên nhắn tin sớm. Không phải bố mẹ.  Là tin nhắn từ Big Bro (nick name của Huân trong máy điện thoại của Yến): “Dậy chưa cô nương?”. “Tất nhiên là dậy rồi nhé. Đố anh biết sao Cẩm tú cầu cùng một gốc lại có nhiều màu vậy?”. “Tưởng cô nương thông minh thế nào? Do độ PH trong đất nhé. PH càng cao thì hoa càng có màu đậm. Đúng chưa hả Cẩm tú cầu đỏ?”. “À, tưởng khô khan thế mà cũng biết về hoa cơ đấy. Mà anh nói thế khác gì bảo em là đồ chanh chua? Là em tự nhận nhé. Thông minh đấy. Kkk”.

“Nghe lỏm được ở đâu kinh nghiệm hay thế? Vì anh thích một người thích hoa nên anh phải nghiên cứu”. “Ai vậy? tò mò quá”. “Em cũng biết người ấy”. “Chị Nga à?”.  “Này, em ngốc thật hay giả vờ ngốc? Là em đấy bà cô ạ!”. “Ơ???”. “Ơ gì nữa. Bố mẹ không muốn em đi lấy chồng, cũng không muốn em biến thành bà cô trong nhà nên phong cho em chức mới là con dâu”. “Ơ???”. 

“Lại ơ gì nữa? Có muốn biết ai đề xuất sáng kiến hay vậy không? Tất nhiên chỉ có anh mới có thể có sáng kiến thông minh như vậy để đề xuất bố mẹ. Về nhanh để khao lên chức nhé”. Yến mặt đỏ bừng, tay run rẩy nhắn lại biểu tượng gật đầu  mà lòng ngập tràn hương hoa và gió mát.  Tạm biệt nước Pháp, Yến như chú chim én nhỏ bé đang căng mình chao liệng trên mặt biển bao la để hối hả trở về tổ ấm yêu thương đang chờ đợi ở nơi chân trời ngập tràn hạnh phúc!     

Hà Nội ngày 25-9-2020

Truyện ngắn của Nguyễn Thị Minh Thu
.
.