Lời thú tội kinh hoàng
Marguerite de Therelles đã chết – mặc dù cô mới 56 tuổi. Cô thở hổn hển, da mặt trắng hơn tờ giấy; thân thể co thắt run rẩy dữ dội. Cơ mặt cô co giật, đôi mắt hốc hác, phờ phạc như nhìn thấy một ảo ảnh ghê sợ.
Suzanne chị gái cô hơn cô 6 tuổi đang quỳ cạnh giường khóc nức nở. Một chiếc bàn nhỏ kê sát chiếc ghế dài của người phụ nữ đang hấp hối nằm trên tấm ga trắng. Hai ngọn nến được thắp sáng đang chờ vị linh mục đến để tiến hành các thủ tục tôn giáo và cầu phúc cho người chết.
Bên ngoài bao phủ không gian u tịch buồn bã như một ánh mắt vĩnh biệt. Trong phòng những chai lọ thuốc vứt lung tung, rác rưởi được quét dồn vào góc phòng. Những chiếc ghế dường như sợ hãi chạy lung tung tứ phía. Cái chết bí ẩn, khủng khiếp mang theo những lời thú tội muộn mằn…
*
Suzanne đã từng yêu say đắm Henry de Sampierre – một chàng trai trẻ - và cô cũng được anh dành cho tình yêu sâu nặng. Họ đã đính ước để tiến tới kết hôn. Khi ngày cưới đã đến gần thì đột ngột anh qua đời. Nỗi tuyệt vọng của cô gái trẻ nặng nề đến nỗi cô không thể vượt qua. Cô thề sẽ không bao giờ lấy ai nữa, sẽ chung thủy với anh và mặc váy áo tang tới cuối đời.
![]() |
Minh họa: Lê Tiến Vượng |
Vào một buổi sáng cô đang thẫn thờ ngồi trong phòng thì Marguerite, đứa em gái 12 tuổi của cô, xông vào phòng quăng mình vào lòng cô khóc nức nở: “Chị ơi! Em không muốn chị phải cô đơn, bất hạnh. Em không muốn chị khóc thương anh ấy cả đời. Em sẽ luôn bên cạnh chị không bao giờ rời xa. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ… Em cũng sẽ không bao giờ kết hôn với ai. Em sẽ suốt đời bên chị. Luôn luôn, mãi mãi…”.
Suzanne cảm động trước tình cảm và sự hiến dâng, hy sinh của đứa em gái. Nhưng cô nghĩ đó chỉ là sự bồng bột của trẻ con nên không tin vào lời hứa đó. Không ngờ khi em cô lớn lên nó kiên quyết trung thành với lời đã hứa. Là một thiếu nữ trẻ trung rất xinh đẹp, cô em gái đã từ chối nhiều thanh niên giàu có, đẹp trai dạm hỏi mặc cho bố mẹ và chị cô khuyên nhủ, van nài. Và thực tế là hai chị em đã dành cả cuộc đời cho nhau, vì nhau.
Đi khắp nơi họ đều có nhau như hình với bóng. Họ luôn cạnh nhau chia sẻ buồn vui. Marguerite luôn trầm ngâm, u sầu hơn chị mình. Dường như sự hy sinh tận tụy, cao cả của cô cho người chị đã tác động vào tinh thần, tâm hồn cô, ngấm ngầm phá hủy thể xác cô. Cô già đi rất nhanh. Mới 30 tuổi mà tóc đã bạc trắng. Cô thường xuyên bị đau ốm. Nhan sắc cô xuống cấp thảm hại, da cô nhăn nheo như một bà già 80 tuổi. Cô đau xót nghĩ tới việc mình sẽ chết trước chị mình. Đã 24 giờ qua cô không nói một lời nào. Khi bình minh đến, cô chỉ thì thầm: “Hãy mời linh mục đến cho tôi”.
*
Cô nằm ngửa, toàn thân co giật đau đớn, đôi môi nhấp nháy nhưng không thốt ra những lời kinh khủng đang trào dâng cuồn cuộn trong lòng. Khuôn mặt cô biểu cảm sự lo lắng, run sợ ghê gớm – nếu ai được chứng kiến vào lúc này. Còn Suzanne quá đau khổ, quẫn trí. Trán cô gục vào thành giường cay đắng khóc, lặp đi lặp lại những lời nhầm lẫn: “Marrgot (tên thân mật của em gái)! Marrgot... tội nghiệp con tôi, đứa con bé bỏng của tôi”. Cô luôn miệng gọi em gái là con.
Có tiếng bước chân bước lên cầu thang và cánh cửa phòng mở ra. Đi sau người trợ tế là linh mục già trong trang phục áo tế. Ngay khi nhìn thấy ông, người ốm bất ngờ ngồi dậy hé môi lắp bắp điều gì đó rồi hai bàn tay cào cấu vào ga trải giường. Cha Simon cúi xuống giữ lấy tay cô rồi hôn lên trán cô, giọng dịu dàng: “Xin Chúa tha thứ cho tội lỗi của con! Con gái của ta. Hãy can đảm lên. Giờ là lúc để con xưng tội với Chúa. Hãy nói ra đừng e sợ…”.
Marguerite thoáng rùng mình từ đầu đến chân mạnh đến nỗi làm chiếc giường rung lên. Cô thở hổn hển nói: “Hãy ngồi thẳng lên chị yêu quý của em, và hãy lắng nghe em nói đây!”. Vị linh mục cúi về phía Suzanne đang phủ phục nâng cô ngồi dậy và đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Hai tay ông nắm lấy mỗi tay của hai chị em rồi trịnh trọng tuyên bố: “Lạy Chúa lòng lành! Hãy cho họ sức mạnh. Hãy thương xót họ”.
Và Marguerite bắt đầu nói từng từ một rời rạc, run rẩy, giật giật, khàn khàn: “Xin lỗi… xin lỗi chị của em… xin lỗi… Ôi! Nếu chị biết em đã sợ khoảnh khắc này đến thế nào?”.
Suzanne môi run run ấp úng qua những giọt nước mắt: “Em nói gì vậy? Em không có một chút lỗi nào mà phải xin chị tha thứ. Em đã dành cuộc đời em cho chị, hy sinh tất cả vì chị. Em là thiên thần giáng thế”. Marguerite hơi gắt lên ngắt lời chị: “Im lặng! Hãy để em nói đừng cản trở làm đứt đoạn. Thật khủng khiếp! Hãy để em kể tất cả, tới lời cuối cùng. Chị hãy lắng nghe và nhớ lấy. Chị... chị… có nhớ Henry, anh Henry ấy…”. Suzanne run run nhìn em gái tiếp tục câu chuyện.
“Em quyết định nói cho chị hiểu tất cả mọi thứ. Khi em 12 tuổi, mới 12 tuổi chị nhớ chứ? Em đã hư hỏng… mọi người đã làm hại em, quá chiều chuộng em, em đòi gì được nấy cốt để em hài lòng… chị biết rồi đấy! Lần đầu tiên anh Henry đến. Khi anh xuống ngựa chân anh mang đôi ủng đỏ bóng lộn, chị nhớ không? Đừng nói, hãy nghe đã. Anh ấy đã gây ấn tượng mạnh và thu hút sự chú ý của em. Em ngưỡng mộ ngắm nghía không rời mắt trang phục và nét mặt cực kỳ đẹp trai của anh ấy. Em đã ngồi trong góc phòng khách say mê nuốt từng lời anh nói chuyện. Trẻ con thật lạ với những mơ ước viển vông. Em đã mơ ước về anh ấy. Mỗi lần anh ấy đến em nhìn anh ấy bằng cả trái tim. Chị biết rồi đấy. Tuy em mới 12 tuổi nhưng em đã phổng phao như một thiếu nữ. Anh ấy luôn trong ý nghĩ của em. Em thường thì thầm gọi tên anh ấy – Henry, Henry de Sampierre!
Rồi em được thông báo anh ấy sẽ cưới chị. Một cú đánh, một cú đánh khủng khiếp vào tâm trí em. Ba đêm liền em đã thức trắng, quằn quại, đau khổ… Vào một buổi chiều chị nhớ chứ? Chị đã làm những chiếc bánh với bơ và sữa mà anh ấy thích. Anh thong thả nhấm nháp, thỉnh thoảng hớp một ngụm bia miệng xuýt xoa: Chà chà! Ngon tuyệt, ngon quá! Chắc chị vẫn nhớ cái cách anh ấy nói. Em đã ghen tỵ, ghen kinh khủng. Ngày cưới của chị đang đến gần – chỉ còn nửa tháng nữa thôi. Em bị phân tâm, quẫn trí tự nhủ: Anh sẽ không cưới Suzanne, không thể. Anh ấy sẽ cưới mình khi mình đủ tuổi. Mình sẽ không bao giờ chịu cho ai chia nửa phần của anh ấy.
Vào một buổi tối mười ngày trước đám cưới, chị đã đi dạo với anh ấy dưới ánh trăng. Hai người đứng tựa vào gốc cây thông lớn và anh ấy đã ôm hôn chị. Cái hôn thật lâu, thật lâu như dài hàng thế kỷ. Đó là cái hôn đầu tiên của chị có đúng không? Khi chị trở lại phòng khách da mặt chị tái mét trông rất xanh xao. Em đã nấp trong bụi cây gần đó theo dõi từ đầu đến cuối. Cơn thịnh nộ trào lên trong lòng cùng ý nghĩ độc ác: Anh ta sẽ không bao giờ cưới được Suzanne, không bao giờ.
Ta sẽ không cho anh ta cưới ai cả. Từ buổi đó em đã ghen ghét anh ấy ghê gớm đến không chịu nổi…
*
Và chị có biết em đã làm gì không? Hãy nghe đây! Một lần em thấy người làm vườn đập những chai thủy tinh rồi lấy đá nghiền nát trộn với thịt nặn thành những chiếc bánh nhỏ đặt lên những mô đất để giết lũ chó hoang hay vào vườn phá hoại cây quả. Em đã lấy một chai thuốc vỏ thủy tinh từ phòng mẹ lấy búa đập nát nghiền đến khi thành thứ bột mịn lấp lánh. Em dùng chiếc dao sắc bổ đôi chiếc bánh rắc bột vào đó rồi nặn lại. Anh ấy đã ăn 3 cái, em ăn 1 cái để xem tác dụng. Còn 2 cái em ném xuống hồ nước. Hai con thiên nga ăn phải đã chết 3 ngày sau đó. Chị nhớ không?
Ôi! Đừng nói, đừng nói lời nào hết. Em không chết nhưng ốm dai dẳng. Còn Henry đã chết vài ngày sau đó. Nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất. Tội ác lương tâm đã cắn xé suốt cuộc đời em, liên tục, kinh hoàng… và em xứng đáng nhận hình phạt đó vì tội lỗi man rợ của mình. Để bù đắp phần nào cho chị, em tự nhủ mình sẽ không bao giờ xa chị mình cho tới lúc lâm chung. Em nghĩ vào một ngày nào đó mình sẽ thú tội trước khi chết. Và giờ đây nó đã đến. Thật khủng khiếp.
Ôi chị! Chị của em. Em không còn điều gì để nói nữa… Chỉ một lát nữa thôi là em chết. Em đang dần dần chết đây. Nghĩ đến giây phút gặp lại Henry dưới cõi âm, em vô cùng lo sợ chỉ dám âm ỷ trong ý nghĩ. Làm sao em dám gặp anh ấy khi chị không tha thứ cho em? Em cầu khẩn, van nài chị tha thứ cho em trước khi em nhắm mắt xuôi tay. Ôi! Chị hãy nói với anh ấy tha thứ cho em. Em không thể chết nếu không nhận được lời tha thứ từ chị…”. Cô trở mình nằm ngửa thở hổn hển, hai tay cào cấu chiếc ga trắng trải giường như muốn xé nó vụn ra.
Suzanne úp hai bàn tay vào mặt không nhúc nhích. Cô đang nghĩ, đang tưởng tượng về thời gan dài khi cô và Henry yêu nhau. Họ đã mường tượng ra một cuộc sống sau này tràn trề hạnh phúc. Cơ hội đó đã mất đi vĩnh viễn, chỉ còn lại những hình ảnh mờ nhạt xa xôi như một tiếng vang. Nó đang trỗi dậy giày xéo, vò nát trái tim cô. Một đời người, một nụ hôn đầu tiên đã dai dẳng, giữ mãi trong tâm hồn cô. Đó là điều khiến cô tồn tại – ngoài ra chẳng có điều gì khác có ý nghĩa.
Vị linh mục bất ngờ đứng dậy thông báo trịnh trọng với giọng cứng cỏi: “Suzanne! Em gái con đang hấp hối”.
Mademoiselle Suzanne giật mình ngửng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, vòng hai tay ôm chặt lấy em gái vội vã như sợ em mình không kịp nghe: “Ôi em gái! Em gái đáng thương của chị. Hãy chờ một chút, hãy chờ một giây thôi… Chị tha thứ cho em!”.
Đinh Đức Cần (dịch)