Kẻ giết người chuyên nghiệp

Thứ Sáu, 10/05/2019, 08:08
Anna là một người đẹp duyên dáng, tóc vàng, mắt xanh. Cô làm việc ở một câu lạc bộ. Nói là câu lạc bộ nhưng thực chất đây là một sòng bạc ngầm ở dưới đất.

Một ngày, Anna chú ý đến một người khách trẻ đến sòng bạc luôn gặp vận may, dù là chơi gì nhưng anh ta đều thắng và được rất nhiều tiền. Anna biết "công việc " đã đến với mình. Cô chầm chậm đi đến bắt chuyện: "Xem ra đêm nay là đêm may mắn đối với anh, anh đã thắng được rất nhiều". Người thanh niên ngẩng đầu lên nhìn Anna và lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô. 

Anh ta nói: "Có lẽ do người đẹp đang ở đây cho nên tôi mới gặp được vận may đấy". Anh ta vẫy người phục vụ gọi hai ly Champagne và mời Anna ngồi xuống uống với mình. Sau một hồi trò chuyện, Anna biết người thanh niên tên là Roger ở ngôi biệt thự bên bờ biển. Roger còn nói rằng anh ta đi xe Cadillac Roadster và rất vui khi cô cùng ngồi xe với anh ta đi dạo.

Khoảng gần đến 11 giờ, Roger nhìn đồng hồ đứng lên nói phải về nhà. Anna hiển nhiên có chút thất vọng, nũng nịu nói: "Mới sớm thế này mà đã về à? Chả nhẽ anh lại phải về nhà để phục vụ vợ à?". Roger vội phân trần: "Tôi còn chưa kết hôn, tôi ở cùng với bà cô, cô tôi quản lý tôi rất nghiêm, buổi tối đi ra ngoài tôi đều phải nói dối là đi xem phim, nếu về nhà quá muộn cô tôi lại lải nhải cả ngày". "Vậy anh còn đến đây nữa không?". Roger nói: "Tôi định ngày mai sẽ lại đến". Anna rất vui vì câu trả lời của anh ta, cô cười nói: "Ngày mai tôi cũng ở đây, hẹn gặp nhé!".

Minh họa: Lê Trí Dũng

Tối ngày hôm sau, Roger lại đến câu lạc bộ. Anna nhìn thấy anh ta đến vội ra đón: "Xin chào anh, đúng là lời hứa giá trị ngàn vàng...". Tối hôm qua, Roger thắng hơn 6 ngàn đô, ông chủ câu lạc bộ Jason dặn cô phải để mắt tới anh ta.

Anna cùng với Roger vừa đánh bạc vừa trò chuyện và từ mồm anh ta lấy được khá nhiều tư liệu. Bố mẹ anh ta có rất nhiều tiền nhưng đã mất cách đây mấy năm. Khi Roger còn nhỏ, theo di chúc của bố mẹ để lại, bà cô Sarah trở thành người nuôi dưỡng anh ta đồng thời được thừa kế toàn bộ tài sản. Đối với Roger khi nhỏ mà nói thì như vậy cũng là công bằng bởi vì bà cô là người thân duy nhất của anh, rồi đến một ngày khối tài sản đó sẽ lại trở về tay anh. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta vẫn ở với bà cô. Mỗi tháng, bà cô đưa cho Roger một món tiền lẻ để tiêu vặt, số tiền đi đánh bạc chính là số tiền mà bà cô đưa cho.

Số Roger vẫn rất đỏ, cả buổi tối cứ thắng đều đều, đếm số tiền được hơn 5 ngàn đô, ngay cả khi người của sòng bạc đổi thẻ mới nhưng vận may vẫn cứ mỉm cười với Roger.

Nhưng bắt đầu từ đêm thứ ba, vận may không đến với Roger nữa. Đêm đó anh ta thua hơn hai ngàn đôla và lần thứ năm đến câu lạc bộ thì thua toàn bộ số tiền thắng trước đây cộng với số tiền có trong người hơn một ngàn đô nữa. 

Khi Roger rời câu lạc bộ, Anna mỉm cười hỏi: "Ngày mai anh có đến không? Vận may sẽ quay lại đấy?". Roger thở dài: "Tôi e rằng không đến nữa, bởi vì bây giờ tôi không còn một xu dính túi". Anna lộ vẻ kinh ngạc như không thể tin được: "Không còn một xu? Anh Roger, anh nói đùa đấy chứ?".

Roger vẻ ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Đúng là trên người tôi không còn một xu, bây giờ tôi không kiếm đâu ra tiền, phải đợi đến tháng sau tôi được thừa kế gia sản, lúc đó thì mới thực sự tốt đẹp".

Anna tiếp tục nói: "Như thế này vậy, anh có thể đi vay tiền và vận may sẽ quay lại?". Roger hơi do dự như suy nghĩ xem có thể vay tiền của người bạn nào đó thì Anna lại nói: "Đúng rồi, vì sao anh không đi vay tiền của Jason, có tôi bảo lãnh, ông ấy nhất định sẽ cho anh vay". "Cô có biết Jason, ông chủ của sòng bạc này không?". Anna gật đầu: "Tôi gặp ông ta nhiều lần rồi, ông ta là người dễ thông cảm, ông ta sẽ hiểu nỗi khó khăn của anh".

Anna đi đến chỗ Jason đang ngồi cạnh quầy ba nói gì đó với ông ta, sau đó cô vẫy tay ra hiệu cho Roger theo cô đi ra phía sau câu lạc bộ. Jason khoảng 40 tuổi lộ ra nụ cười xảo trá nói với Roger: "Roger, vừa rồi cô Anna nói với tôi về hoàn cảnh của anh. Tín dụng ở đây rất tốt, tôi tin rằng chúng ta sẽ làm một thỏa thuận, anh phải ký vào giấy vay nợ, anh cần vay bao nhiêu tiền?". Roger chưa vay tiền của ai bao giờ nên vẻ mặt hơi ngượng: "À, tôi cũng không rõ nữa... hay là trước tiên cho tôi vay hai ngàn".

Ngay sau đó, Jason ký giấy cho vay hai ngàn đôla. Roger đi về phía sòng bạc đổi thành thẻ số nhưng những thẻ số chưa kịp nóng thì đã hết.

Mấy đêm sau đó, Roger đều phải vay tiền của Jason, nhưng vận may không quay lại với anh ta, vay bao nhiêu hết bấy nhiêu. Đến cuối tháng, Roger lại một lần nữa đến văn phòng của Jason, anh ta đã nợ tổng cộng ông ta 34 ngàn đô.

Roger vẻ ái ngại hỏi: "Không biết bây giờ tôi còn được vay bao nhiêu nữa?". Jason lấy ra một tờ giấy vay nợ của Roger nói: "Tôi làm ăn có một thói quen là không cho bất kỳ ai nợ quá nhiều tiền, tất cả phải đều ở trong phạm vi kiểm soát được". Ông ta liếc nhìn tờ lịch ở trên bàn  nói: "Tôi có thể cho anh vay thêm 4 ngàn nữa nhưng đây là lần cuối cùng đấy". Roger nói: "Ông có thể cho tôi vay 6 ngàn không? Như vậy tôi nợ ông tổng cộng là 40 ngàn, một con số chẵn để dễ nhớ". Jason mỉm cười nói: "Được thôi, nhưng đây là lần cuối cùng, không còn lần sau nữa đâu?". Roger liên tục nói: "Vâng, vâng, tôi hiểu".

Nhưng mà vận may vẫn không đến với Roger, mặc dù mới đầu anh ta thắng mấy ngàn đôla, nhưng chỉ hai tiếng sau anh ta lại cháy túi.

Roger lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ với Anna: "Tôi có thể nói vài lời riêng tư với cô không?". Anna nhún vai: "Tôi nghĩ là được". Roger đưa Anna lên xe của mình vì ở trong xe vừa yên tĩnh lại vừa an toàn. Roger nói: "Đối với sự việc xẩy ra của tôi, tôi cảm thấy rất day dứt. Tôi nghĩ cô là người đầu tiên tôi nói lên sự thật, nhất là cô đã hào phóng bảo lãnh cho tôi vay một khoản tiền lớn". Giọng của Anna hơi run run: "Không phải là anh đang định trả lại món nợ?". 

Roger xua xua tay nói: "Không, không phải như vậy. Tôi sẽ trả hết không thiếu một xu cho Jason nhưng tôi cần một khoảng thời gian". Anna im lặng một lúc mới nói: "Không phải là anh đã nói, tháng sau anh sẽ được kế thừa tài sản của gia đình?". "Nguyên là như vậy, nhưng giám đốc công ty bà cô nhìn thấy tôi ở sòng bạc và đã nói với bà cô. Bà cô tôi nổi giận không những rút văn bản pháp luật cho tôi kế thừa tài sản mà còn cắt giảm bớt tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi". Roger nói tiếp: "Nhưng mỗi tháng tôi vẫn có thể trả cho ông Jason 500 đôla và không đến bảy năm thì tôi sẽ trả hết món nợ". 

Anna mặt biến sắc nói: "Bảy năm? Sao lại như vậy, không phải là anh đang ở biệt thự và đi xe sang mà?". Roger nói: "Biệt thự không mang tên tôi, đến cả cái xe này cũng không mang tên tôi". Giọng Anna bỗng to hơn: "Jason nghĩ là trong một tháng anh phải trả hết tiền cho ông ta, ông ta sẽ không thể đợi được bảy năm đâu? Anh có biết ông ta là người như thế nào không?".  "Ờ, ờ... Tôi có nghe tin đồn".  

Anna nói với vẻ nghiêm túc: "Tôi sợ rằng những tin đồn đó là sự thật, hoặc là ông ta lấy được tiền, hoặc là hoặc ông ta sẽ giết anh". Roger thở dài: "Tôi thực sự lo lắng về điều đó cho nên tôi đã có một sự sắp xếp: Tôi sẽ biến khỏi thế gian này, trốn đến chỗ nào không ai có thể tìm được tôi. Đương nhiên, trong thời gian đó Jason mỗi tháng vẫn nhận được 500 đôla, đúng như tôi đã hứa". 

Anna lắc đầu lia lịa: "Bất kể anh trốn đi đâu, Jason vẫn sẽ tìm được anh..". "Ông ta chỉ có mấy thủ hạ thì không thể đi khắp cả trái đất này được? Làm như vậy còn tốn rất nhiều tiền, gấp bội số tiền tôi nợ ông ta. Tôi sẽ đợi đến khi sự giận dữ của ông ta lắng xuống. Ông ta nên suy nghĩ kỹ và ông ta cũng nên hiểu rằng đợi tôi là biện pháp duy nhất". 

Roger mở cửa xe nói với Anna: "Bây giờ cô trở về nói những lời của tôi với Jason, còn tôi sẽ nhanh chóng xa chạy cao bay".  Roger cho xe chạy thẳng đến sân bay sau đó lấy hành lý ra khỏi xe ung dung đi vào phòng đợi sân bay. Anh ta sẽ ngồi máy bay đến San Francisco, ở đó trung chuyển và cuối cùng là đến đảo Hawaii.

Ngay từ hai tháng trước, người bạn cùng học đại học ở Wellington mời Roger đến dự hôn lễ, lúc đó anh ta đã mua vé đi Hawaii vào cuối tháng, kế hoạch vạch ra rất ăn khớp.

Ngày thứ ba đến Hawaii, Roger nhận được một cuộc gọi đường dài từ luật sư gia đình Tilman nói cho anh ta biết một tin xấu. Đêm hôm trước, có một bọn trộm đã đột nhập vào nhà giết chết bà cô và lấy đi tất cả của cải ở trong két. Cảnh sát đang tích cực tìm tung tích tội phạm. Ông luật sư nói, hiện nay anh là người duy nhất hợp pháp thừa kế tài sản của gia tộc, ông đang đợi anh ta về để làm thủ tục thừa kế.

Roger buông điện thoại và lộ ra nụ cười khó hiểu. Kế hoạch của anh ta đã thành công! Có điều là ai đã giết hại bà cô Sarah, là Jasơn hay tay chân của ông ta, Roger không hề quan tâm. Đương nhiên, lời nói "thật sự" của anh ta với Anna chỉ là một lời nói dối. 

Roger rót cho mình một ly rượu vang và thở một hơi nhẹ nhõm... Tài sản mà bố mẹ để cho anh ta kế thừa bà cô hết lần này lại lần khác trì hoãn? Từ khi lên kế hoạch giết bà cô anh ta cân nhắc rất nhiều là nên thuê những kẻ giết người chuyên nghiệp.  

Người bình thường làm thế nào tìm được kẻ giết người chuyên nghiệp để thuê? Kẻ giết người chuyên nghiệp có quảng cáo trên báo chí không? Đương nhiên là không, vì thuê giết người tiềm ẩn mối nguy hiểm và luôn có nguy cơ bị tống tiền hoặc dễ bị lộ. Cách tốt nhất để thuê một kẻ giết người chuyên nghiệp là làm sao để kẻ đó không biết là mình thuê. 

Chi phí để làm việc đó là bao nhiêu? Đối với Roger mà nói, thực tế chỉ mất có một ngàn đô thôi. 
Jack Ritchie (Mỹ)- Nguyễn Thiêm (dịch)
.
.