Cà phê đắng

Thứ Bảy, 08/12/2007, 11:35
Trời ơi, mỗi lời nàng nói như một sức nặng ngàn cân đang đè lên trái tim anh. Anh thấy mình như ngạt thở. Đầu như muốn nổ tung ra. Anh muốn gào lên, muốn hét lên rằng: "Cô hãy im đi, tôi ghê tởm sự lừa dối của cô". Nhưng rồi cuối cùng anh chỉ thủ thỉ được với nàng mỗi một câu: "Cà phê đắng uống ngon em nhỉ?".

Anh vẫn thường cảm thấy có lỗi với vợ vì đặc thù nghề nghiệp nên anh không thể đưa vợ đi chơi đây đó sau giờ tan sở như nhiều cặp vợ chồng trẻ khác. Vì là dân công trình nên có khi anh nay đây mai đó, hoặc giả sử nếu có xin được làm gần nhà thì cũng muộn lắm mới về.

Thế nên hôm nay dù chẳng nhân ngày gì nhưng anh lại muốn có một sự bất ngờ cho vợ. Anh xin về thật sớm, dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc. Vừa hát vu vơ vừa cắm những bông hoa hồng nhung đỏ thắm vào lọ, ngắm bên này, nhìn bên nọ anh tự thấy hài lòng về công trình vừa hoàn thành của mình.

Thế là đã xong khâu hình thức, giờ sẽ đến lúc anh trổ tài nấu ăn cho vợ thấy. Thực phẩm anh đã chuẩn bị sẵn, bắt tay vào làm anh cảm thấy trong lòng tràn ngập một niềm vui khó tả. Giờ mới thấy, được phục vụ người mình yêu cũng là một hạnh phúc, vậy mà anh đã không được hưởng cái hạnh phúc này từ lâu lắm rồi.

Hơn bảy giờ tối, đáng lẽ giờ này vợ anh phải về rồi mới đúng. Không sao, anh sẽ không gọi điện, anh sẽ chờ đợi để cô ấy phải bất ngờ. Vì bất ngờ cũng là một yếu tố để cuộc sống hôn nhân trở nên thú vị hơn...

Bỗng nhiên anh nhận được tin nhắn từ vợ, cô ấy nói là ghé qua nhà mẹ chơi nên sẽ về muộn. Anh suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin trả lời đồng ý. Hôm nay anh thật sự muốn làm vợ hài lòng.

Anh cũng muốn thử cái cảm giác phải chờ đợi người bạn đời về muộn nó như thế nào? Có vẻ cũng lãng mạn đấy chứ. Nhân lúc chờ đợi anh mở một bản nhạc romance và mang tờ tạp chí cô ấy mới mua ra đọc. Ngồi một mình trong căn nhà rộng kể cũng cô đơn thật.

Có thế anh mới thấy yêu và thông cảm cho người vợ trẻ của anh hơn. Đang đọc sách thì bỗng điện thoại reo. Điện thoại của thằng bạn. Anh nhấc máy lên nghe. Nó bảo nó đang rất buồn, chán nản và cô đơn. Nó rất cần anh đến để được an ủi và cho lời khuyên.

Nhưng anh không thể đi được. Chẳng mấy khi có cơ hội như thế này để thể hiện tấm lòng mình với vợ. Nhưng nó cứ năn nỉ. Nể quá, anh đành dắt xe ra khỏi nhà. Trên đường đi anh tự nhủ, sẽ rất nhanh thôi, không thì cả buổi anh mất công chuẩn bị lại xôi hỏng bỏng không.

Ngồi trên chiếc xe lao nhanh trên đường mà lòng anh cứ bồn chồn không yên. Anh thấy thằng bạn mình chán thật. Sao bao nhiêu hôm khác không gọi mà lại gọi đúng vào hôm đặc biệt này…

Xe đỗ xịch trước quán "Cà phê đắng". Người trông xe vội vàng lao từ trong ra dắt xe cho anh. Vừa bước vào cửa quán đã thấy thằng bạn vẫy tay ra hiệu. Anh tiến gần lại thì thấy mặt nó buồn thiu.

Chưa kịp để anh yên vị nó đã kể tất tần tật chuyện buồn của nó. Thì ra là nó vừa bị cô người yêu cho leo cây để đi theo một thằng đàn ông giàu có khác. Ừ, kể ra yêu nhau lâu thế mà nay phải chia tay thì cũng buồn thật. Nhưng biết làm sao được? Nhiều khi người ta có duyên mà không có phận nên chẳng thể ăn đời ở kiếp với nhau.

Chẳng thế mà có biết bao nhiêu người đành dang dở cuộc tình dù trong lòng vẫn tiếc nuối khôn nguôi. Hiểu là nó buồn nhiều nhưng anh cũng chẳng biết nói gì để an ủi nó, vì có khi càng nói lại càng làm nó đau lòng hơn. Cái mà anh có thể làm lúc này là ngồi lắng nghe tâm sự đau thương của nó. Nhưng nói thật, ngồi thì ngồi vậy thôi chứ lòng anh cũng nhấp nhổm không yên.

Anh đoán rằng giờ này có lẽ vợ anh đang ở nhà đợi anh. Lấy anh, nàng thiệt thòi biết bao nhiêu. Anh thầm trách mình đến ngay những điều đơn giản là ăn cơm cùng vợ, đi chơi cùng vợ mà anh cũng không làm được. Càng nghĩ anh lại càng thương và muốn bù đắp cho cô ấy nhiều hơn.

Đang mơ màng suy nghĩ thì anh nhìn thấy một đôi trai gái bước vào. Trong ánh sáng mờ ảo nhưng anh vẫn nhận ra người con gái rất quen. Hai người ngồi cách anh một dãy bàn. Giờ thì anh không thể nhầm được nữa rồi. Người con gái đó chính là người vợ yêu dấu của anh!!!

Mặt anh nóng bừng, đầu óc quay cuồng. Đất dưới chân như đang nứt ra, lún dần lún dần. Nhưng sau một phút chấn tĩnh lại, anh tự an ủi có thể họ chỉ đi uống cà phê như những người bạn bình thường.

Và anh cố bình tĩnh ngồi lại để quan sát họ. Người con trai nhìn vợ anh đầy âu yếm khi đưa menu cho nàng. Còn vợ anh, người vợ rất mực ngoan hiền trong mắt anh, đôi mắt đang lúng liếng đưa tình đáp lại người đàn ông. Rồi người đàn ông đó quàng tay qua cổ nàng. Nàng gục đầu vào vai anh e ấp.

Trời ơi! Anh không tin vào mắt mình nữa. Phải chăng là anh đang mơ? Tự cấu vào tay anh vẫn thấy đau nhói. Đúng là thật rồi. Sẽ chẳng điều gì có thể bao biện cho sự thật này. Nàng đã vô tình bóp nát trái tim anh. Giờ đây trái tim yếu đuối ấy nó đang vỡ tan ra thành trăm mảnh.

Cố kìm nén lắm nhưng không hiểu sao dòng nước từ hai khóe mắt cứ lăn dài làm môi anh mặn chát. Người vợ yêu dấu mà lúc nào anh cũng muốn bù đắp cho nàng giờ lại đang tình tứ với người khác đây ư? Người đã cho anh cái cảm giác nhẫn nhịn, yêu chồng rất mực giờ đang trong tay với người khác ư? 

Như một kẻ mộng du anh bật dậy và lao nhanh ra ngoài như để trốn tránh cái sự thật cay nghiệt này. Thằng bạn ngỡ ngàng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh, cứ ú ớ gọi với theo…

Chiếc xe lao vun vút trên đường, lúc đụng phải người này, khi đụng phải người kia. Anh bị họ chửi là mù? Mà hình như anh mù thật vì mắt anh nhòe lệ. Cứ thế anh lần được về tới nhà lúc nào không hay. Nằm vật ra giường, nỗi uất nghẹn trong anh trào dâng làm anh khóc tức tưởi. Mọi thứ trong anh vỡ òa. Thế là hết. Anh còn biết tin vào điều gì trên cõi đời này đây?

Có tiếng mở cửa lạch cạch ngoài kia. Lúc này đây, anh chẳng muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy dù chỉ là một giây. Cái khuôn mặt hiền lành đã đánh lừa anh, đã khiến anh đặt trọn niềm tin tưởng nơi nàng.

Anh biết phải làm gì bây giờ? Đang không biết phải cư xử thế nào thì đã thấy tiếng của nàng: "Ôi, hoa đẹp quá! Chuyện gì đang diễn ra thế này? Thật bất ngờ!". Nàng chạy như bay vào phòng ngủ của hai vợ chồng và thể hiện niềm vui sướng của mình bằng cách hôn tới tấp lên trán chồng.

Nhưng nàng phát hiện mặt anh đỏ bừng, người nóng ran, mồ hôi vã ra như tắm. Nàng hoảng quá chạy vội lấy lọ dầu cù là bôi lên khắp người anh. Vì nàng nghĩ anh trúng gió. Rồi vừa xoa dầu nàng vừa say sưa kể lại cho anh nghe rằng nàng đã đến thăm mẹ như thế nào? Mẹ hỏi thăm anh ra sao?

Trời ơi, mỗi lời nàng nói như một sức nặng ngàn cân đang đè lên trái tim anh. Anh thấy mình như ngạt thở. Đầu như muốn nổ tung ra. Anh muốn gào lên, muốn hét lên rằng: "Cô hãy im đi, tôi ghê tởm sự lừa dối của cô". Nhưng rồi cuối cùng anh chỉ thủ thỉ được với nàng mỗi một câu: "Cà phê đắng uống ngon em nhỉ?".

Lọ dầu cù là trong tay nàng rơi xuống vỡ tan!...

.
.