Hiệu trưởng Vương Hồng một hôm đang ngồi nghe chánh văn phòng Trịnh Tân báo cáo công việc thì có tiếng gõ cửa.
Hiệu trưởng Vương Hồng một hôm đang ngồi nghe chánh văn phòng Trịnh Tân báo cáo công việc thì có tiếng gõ cửa.
Giữa điệp trùng sóng nước mênh mang, con tàu lặng lẽ xé mặt biển như mũi tên thép lao vào lòng đại dương vô tận. Những con sóng dào dạt vỗ mạn tàu tựa tiếng thì thầm tiếp sức cho hành trình của nhóm kỹ sư dầu khí. Họ mang trong tim niềm tin cháy bỏng và sứ mệnh mở lối cho một kỷ nguyên mới rạng rỡ của Tổ quốc giữa biển khơi.
Mày làm gì mà chậm như con rùa thế hả Duyên ơi! Tiếng bà mẹ chồng nhặng xị chói gắt làm Duyên rối lên. Cô đâu có ba đầu sáu tay mà có thể làm được nhiều việc cùng lúc. Sáng dậy nấu ăn cho cả nhà, đưa thằng Mít, thằng Bo đi học, rồi giặt giũ, dọn dẹp, xong lại sang công ty làm sổ sách cùng con bé kế toán đang học việc.
Va-ka ôm lấy đứa bé đặt vào nôi rồi đong đưa. Mảng xanh và những cái bóng đã mờ đi đáng kể nên giờ chẳng còn gì dán vào mắt, hằn vào não Va-ka nữa. Nhưng cô bé vẫn buồn ngủ, điều đó càng đáng lo sợ! Va-ka gục xuống cái nôi bên cạnh, đong đưa toàn cơ thể hòng tỉnh táo, nhưng mắt vẫn dính lại còn đầu nóc thì nặng trịch. “Bật bếp lên, Va-ka!” - Va-ka nghe tiếng ông chủ bên kia cánh cửa.
Hiên hé mắt. Trời đã sáng bừng. Một vài tia nắng xuyên qua rèm cửa tạo thành những chấm tròn lay động trên tường. Hôm qua Hiên lại mơ. Không biết bao nhiêu lần rồi Hiên mơ, những giấc mơ gần giống hệt nhau. Hiên đang ngồi bên bàn, lộn xộn những sách vở, giấy tờ. Cái Bóng đi vào, không rõ hình thù, không rõ gương mặt. Cái Bóng cúi xuống. Hiên thấy mình đang nằm trên giường. Cái Bóng cúi sát xuống nữa.
Bản tính Trương Lệ vốn đa nghi, luôn cảm thấy chồng mình đã thay đổi. Chồng cô cũng cảm thấy khó chịu và dần dần trở nên lạnh nhạt với cô.
Nhị mập và Hổ Tử là hàng xóm. Hôm ấy, hai người đang ngồi tán chuyện trong sân, Nhị mập ngước nhìn lên trời rồi nói: “Giờ chắc cũng phải 11 giờ rưỡi rồi nhỉ?”.
Đêm ấy, ông Lễ ngồi một mình trong ngôi nhà thờ tổ chưa lợp mái, gió rít qua giàn giáo gỗ như tiếng ai rên rỉ. Ông đốt điếu thuốc, nghe tiếng mưa dội xuống mái nilon, mặt trầm ngâm. Mấy ngày rồi ông nhận được vài tin nhắn đòi tiền công và cả những lời đe dọa. Hiện có cả chục người trong làng vẫn chưa nhận được đồng tiền nào từ quỹ "tâm linh" của ông Lễ. Những lời đồn đại về sự bất minh tài chính, về những khoản chi tiêu mập mờ lan ra khắp nơi...
Joe là một công nhân vận hành máy xúc. Vợ anh là Elaine, một người phụ nữ rất dịu dàng và xinh đẹp. Hai người đã kết hôn được ba năm và Joe luôn lo lắng cho vợ mình. Cô ấy trẻ và xinh đẹp, nhưng Joe lại suốt ngày bận rộn ở bên ngoài. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra khi mình vắng nhà?
Hôm ấy, Vương Cường nhận được điện thoại của lão Lâm hẹn gặp mặt buổi tối. Hóa ra, lão Lâm sắp được thăng chức nên trong lúc cao hứng định mời khách chúc mừng luôn một bữa. Lão Lâm hẹn Vương Cường khi nào tan làm thì đứng đợi ở cửa công ty, lão sẽ tiện đường qua đón tới nhà hàng.
Đông Ngốc là dân phe vé chuyên nghiệp, tuy bị đồng bọn gán cho cái biệt danh là "ngốc" nhưng kỳ thực hắn lại rất ranh mãnh và đặc biệt háo sắc. Trưa nay Đông Ngốc đang len lỏi làm ăn trong đám hành khách chờ tàu trên sân ga thì một cô gái kéo áo hắn hỏi: "Có vé nằm đi Hàng Châu không?".
Cạch! Tiếng lên đạn của khẩu CZ83 nghe đến lạnh xương sống làm những chú chim đang yên giấc trên ngọn cây cũng phải đập cánh bay đi chỗ khác. Ánh trăng bao phủ lên cả một rừng sú vẹt bạt ngàn mờ mờ, đục đục.
Nhiều bạn hỏi tôi bắt đầu sự nghiệp văn học như thế nào. Thôi được, tôi sẽ kể cho các bạn nghe ngay bây giờ.
Khi đồng hồ điểm mười giờ, ông de Hartevel uống cạn ly bia, đoạn gấp báo lại, duỗi người, ngáp dài và từ từ đứng dậy. Ngọn đèn treo tỏa ánh sáng rực rỡ trên khăn trải bàn, bên trên rải rác những vỏ đạn. Trong bóng tối ấy, một người phụ nữ tựa lưng trên cái ghế bành kê gần lò sưởi.
Đại Vĩ nghiện thuốc lá rất nặng. Anh ta cảm thấy khó chịu nếu không được hút thuốc trong một thời gian.
Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn càng như tô vẽ thêm sự ảm đạm u uất cho không gian xung quanh. Trước mặt cô là chiếc điện thoại của chồng, màn hình mở ra một bức ảnh cũ chụp cả nhóm Pickleball. Một bên khung hình, người phụ nữ tên M đứng đó, một dáng vẻ mộc mạc chừng mực nhưng toát lên sự tự tin lạ thường.
Hùng nắm trọn bàn tay con gái đặt hờ lên trán xem anh sốt ra sao. Mây e thẹn, ngón tay mềm mại ngọ nguậy yếu ớt. Cơn sốt cao đột ngột khiến Hùng không thể hành quân sang sông theo đội hình đơn vị, bệnh xá cũng không ở lại bên này, du kích Mây được giao chăm sóc. Cơn sốt hành hạ anh mấy ngày, cứ mê man, mê man. Đêm nằm nghe súng nổ bên kia sông, anh nằng nặc đòi đi.