Tôi gặp lại Hồng Thanh Quang sau nhiều năm, bụi thời gian chỉ như vệt rất nhỏ, chấm phá vào tổng thể bức họa đời anh, tiếp tục vang lên giai điệu của con tim nồng ấm. Dường như những cơn đau là để ngào hương khí chất của người lính kiêm nhà thơ như anh.




















