Tản văn

Lãng đãng cùng mưa bụi

Thứ Ba, 04/03/2014, 08:00

Mưa bay bay. Trời đẹp lắm bạn ơi, sao không đi ra phố... - Điện thoại tôi có tin nhắn.
Thế là chiều nay, môi son, má phấn, mũ nồi đen, lòng rạo rực, tôi ra phố một mình.

Hình như là ai đó bấm còi inh ỏi đằng sau trêu, mặc kệ, tôi thong thả, điệu đàng cùng chiếc xe màu xanh sè sè trên đường phố.

Tiếng chàng trai ngang bên tai: "Ồ, cứ tưởng là một nữ sinh", rồi vút qua vượt rất xa phía trước.

Mưa bay bay, đời ơi, sao đẹp thế!

Hà Nội mưa bay bay, đường nối đường dịu dàng như nốt nhạc, cây nối hàng nhưng nhức nhú chồi non.

Tôi lòng vòng phố nọ phố kia ngắm phố phường vẫn còn vương vấn tết, ngắm những vườn hoa phơi phới sắc màu, rực rỡ cúc vàng tươi, e lệ thanh cao sắc hoa đào, đỏ thẫm trạng nguyên, đỗ quyên bên hàng rào thưa sơn trắng. Tôi thầm hát "Mùa xuân, mùa xuân!/ Một mùa xuân nho nhỏ/ Lặng lẽ dâng cho đời...".

Lạ thật, cứ vô định tôi đi, ngắm đất ngắm trời rồi thế nào cũng vô tình dừng lại trên con phố rộng dài, nhiều biệt thự cổ, nhiều trụ sở công sở sang trọng bên hàng phượng già vươn cành như những cánh hứng xuân. Đó là con phố mang tên Lý Thường Kiệt!

Chiếc khăn len quàng cổ óng ánh những hạt mưa bé tí ti, nhẹ xốp. Tôi nhớ lại tuổi học trò, tự ngân ngân hát "Hà Nội ơi, tươi xanh màu áo học trò... Những con đường thân quen còn đó...". Tôi liên tưởng tới những sớm tinh mơ đoàn học trò áo trắng tinh khôi đạp xe trên con đê làng, bên dưới, đồng xanh ngút ngàn lúa đang thì con gái, tiếng trống trường thúc giục xa xa...

Tôi lưỡng lự xuống xe toan ghé ngồi ghế đá vườn hoa nho nhỏ trên phố Lê Thánh Tông. Một cô bé xinh xinh vận bộ đồ như thiên nga sắp đến giờ biểu diễn, tiếng rất trong: "Chị ơi, cho em hỏi...". "Chị ơi, à cô ơi, cho cháu hỏi, đến Nhà hát Lớn đi đường nào ạ?". "Rẽ trái, ngay bên tay phải...". "Dạ, cháu cảm ơn cô". Thế là biết, làm sao giấu được dấu thời gian.

Ngồi một mình bên vườn hoa nhỏ giữa ban ngày ai cũng nhìn thấy, ngỡ đâu gặp người quen, họ tưởng... Thế là lại phóng xe đi, đến một quán cà phê, nghe nhạc.

Bản nhạc "Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận tới chân trời…" với tiếng đàn ghita đưa ta về với những miền quê yên ả, với những cánh đồng mùa gặt xôn xao. Bất giác tôi nhớ tới quê, nhớ tới cô em dâu nghèo lam lũ, mộc mạc, chân thành, hiếu khách đến quên mình…

"Mưa bay bay, trời hôm nay đẹp lắm sao không chịu ra phố…?". Phố nay và phố xưa. Tôi vẫn thèm những con phố xa xưa. Tôi lòng vòng phố này phố nọ, cố kiếm tìm những ô đất cỏ lên xanh tốt, để tôi được đứng đó thảnh thơi, khỏe, nhẹ lòng. Tôi ước muốn lúc này được đi trên con đường thậm nâu màu đất, những bãi mía vườn ngô mơn mởn bên đường!...

Trống tan trường vang lên. Học sinh Trường Trưng Vương ùa ra như đàn gà con ùa về lòng mẹ.

Mưa bay bay nhè nhè vương lên tóc, lên áo, bay bay...

Lê Hồng Nguyên
.
.