Diễn viên Hoàng Lan: Tin đồn nặng trĩu hai vai

Thứ Bảy, 01/10/2005, 08:34

Có lẽ chưa có ai lại từ chối báo chí quyết liệt như Hoàng Lan lúc này. Cô gần như muốn ép cuộc sống của mình chìm xuống, cho thật bình lặng sau quá nhiều sóng gió với đủ những lời đồn ác nghiệt: nào có HIV, nào ung thư phổi...

Cô gái mang tên dòng sông nổi tiếng trong nhiều phim truyền hình ngày nào giờ đã khác xưa. Buồn thì hẳn nhiên. Nhưng cô đã điềm tĩnh hơn, bình tâm nhìn thẳng vào con đường phía trước của cuộc đời mình. Hoàng Lan tâm sự, thực ra trước đây cô không ngại mà còn rất cởi mở với báo chí. Là một nghệ sỹ trẻ mà được công chúng quan tâm, báo chí giới thiệu là niềm vui lớn. Nhưng gần đây, có một bài báo làm cho cô thấy sợ.

Cô phóng viên đến phỏng vấn, rồi đem cả bản thảo cho cô đọc, nhưng rồi khi đăng lên bị cắt hết những phần khác, chỉ xoay quanh duy nhất một vấn đề: tin đồn Hoàng Lan có HIV. Nếu biết trước mục đích của bài báo đó chỉ là tìm cách khai thác thông tin giật gân thì cô đã từ chối. Bởi cô không chọn cách thanh minh ấy với thiên hạ, càng không muốn bị "chường" mặt lên báo chỉ để nói về những vết thương đã liền dấu.

1. Khi trút bỏ những hồ nghi trong câu chuyện với chúng tôi, Lan bảo, thật ra thì chúng ta vẫn buộc phải bắt đầu từ những tin đồn về Lan. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng tôi nói về chuyện ấy.

Chuyện bắt đầu từ Liên hoan tài năng sân khấu trẻ lần thứ 2 năm 2003, vì cường độ tập luyện quá cao nên Hoàng Lan bị ốm. Cô phải vào Bệnh viện 19-8 hơn một tháng. Thoạt tiên chỉ tưởng là cảm sốt, nhưng khi những cơn ho cứ kéo dài, cô phải chụp phổi và các bác sỹ đã phát hiện có một khối u nhỏ. Cũng may là cô vào bệnh viện sớm nên phát hiện kịp thời để điều trị.

Lúc đầu khi phát hiện khối u, cô và gia đình cũng lo lắng. Nhưng miệt mài điều trị gần hai năm, khối u đã dần mất hẳn và nay cô đã ngừng dùng thuốc. Nguyên văn câu chuyện là như vậy. Nhưng khi biết cô phải vào điều trị trong bệnh viện, không hiểu từ đâu cái tin đồn cô có HIV lan nhanh như một cơn gió.

Có người bạc miệng bảo, con nhỏ đó bây giờ nằm rệp một chỗ, vừa HIV vừa ung thư phổi, nghe nói ăn chơi trụy lạc lắm. Có rất nhiều phóng viên đã săn tìm cô chỉ để xác nhận tin đồn. Kèm theo cái tin Hoàng Lan có HIV là hàng loạt những câu chuyện về cuộc sống của cô, nào là cặp với "đại gia", nào là sống quá phóng túng…

Đi đâu mọi người cũng hỏi thăm, bạn bè ở xa gọi điện "xem có thật là Hoàng Lan còn sống hay không"! Rồi thấy cô gầy, da hơi xanh sau trận ốm, đi chợ mọi người cũng dò hỏi, nghi ngờ. Buồn nhiều, nhưng rồi cô nhận ra buồn cũng chẳng để làm gì, nó không làm cho cuộc sống của cô tốt hơn. Cái quan trọng là sự thật, những người thân yêu vẫn tin yêu và là chỗ dựa cho mình.

Hoàng Lan chọn cách mà ít nghệ sỹ trẻ bây giờ làm được, đó là học cách sống im lặng. Cô coi đó như niềm đau đã qua để tiếp tục mối tình đắm say với sân khấu. Và khi nói chuyện với tôi, cô còn hài hước rằng, chuyện tin đồn giống như chuyện cái chuồng gà nhiều tầng, qua miệng các cô gà mái thì một con gà ở tầng 10 rụng chiếc lông cánh bỗng biến thành cuộc chiến đẫm máu của hai chú trống chuồng tranh giành quyền lực và nhan sắc!

2. Tháng 7/2005, Hoàng Lan chính thức "trả lời" những khán giả yêu thương mình bằng sự trở lại trong sáng như chính sự xuất hiện đầu tiên của cô trong nghệ thuật. Vai diễn của cô trong vở Vòng xoáy không phải là vai lớn, không nhiều đất diễn, nhưng mỗi lần xuất hiện vẫn tạo cảm giác cho khán giả bởi nét trong sáng và thánh thiện.

Lan bảo, tôi muốn nói với mọi người rằng, tôi vẫn tồn tại và vẫn muốn được sống dưới ánh đèn sân khấu, dù dư luận có khắc nghiệt đến đâu đi nữa. Mỗi lần được nhận vai mới, tôi thấy mình thật kỳ lạ, phấp phỏng, hồi hộp, một chút lo sợ, một chút băn khoăn, nhưng trên hết là hạnh phúc, có khi cả đêm thao thức vì nó. Mặc dù các vai nữ trong các vở diễn của Đoàn Nghệ thuật Công an thường không mấy khi là vai lớn, nhưng chưa khi nào tôi băn khoăn về điều này.

"Được biết đến với các bộ phim truyền hình nhưng bây giờ tôi muốn được dành cho sân khấu nhiều hơn. Một phần đó là công việc của mình, phần nữa tôi cũng có rất nhiều khán giả là những chiến sỹ Công an trong cả nước. Nói điều đó nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng sự thực là vậy… Tôi đã từng đón Trung thu trong trại giam cùng những phạm nhân. Từ nơi tận cùng của cuộc sống ấy, những người tưởng như xa lạ với văn nghệ, họ vẫn nhận ra, thăm hỏi và yêu thương chúng tôi đến không ngờ. Nếu những kỷ niệm như thế có tên là hạnh phúc thì tôi hạnh phúc quá nhiều…".--PageBreak--

Một diễn viên nói với tôi rằng, Hoàng Lan bây giờ cũng đã qua thời đỉnh cao, nhất là sau cái mớ tin đồn kia thì chẳng đạo diễn nào dám mời đóng phim nữa. Chính vì thế, cô mới vắng bóng trên truyền hình.

Hoàng Lan cười, thực ra tôi vẫn nhận được nhiều lời mời, nhưng tôi không phải là một nghệ sỹ tự do, Đoàn Nghệ thuật Công an đi lưu diễn thường xuyên mà truyền hình thì lại toàn phim dài tập, thành ra tôi buộc phải chối từ. Hơn thế, bây giờ không phải lúc nào cũng có những kịch bản mà mình ưng ý. Tôi muốn có một vai diễn thực sự ấn tượng chứ không cần xuất hiện để nhẵn mặt trên truyền hình.

3. Mười bảy tuổi, Hoàng Lan từ Nam Định khăn gói lên Hà Nội học sân khấu - điện ảnh, bắt đầu cuộc sống tự lập, tạo dựng sự nghiệp cho mình. "Ngày đó tôi đen, gầy và xấu gái, trông quê mùa lắm, chẳng ai thèm yêu" - cô thật thà tâm sự. Rồi mối tình đầu đến năm 21 tuổi, khi cô tốt nghiệp đại học và… biết cách làm đẹp cho mình.

Cô yêu một diễn viên múa, một người bạn học, nhưng rồi tình yêu không lâu dài. Chia tay nhau rồi bặt tin nhau, bạn về quê làm việc và cô về Đoàn Nghệ thuật Công an, thời gian đủ dài để quá khứ kịp im lặng. Rồi tình yêu thứ hai lại là tình yêu đơn phương. Cô yêu một doanh nhân, nhưng mối tình thầm lặng ấy cứ kéo dài mãi để rồi chẳng đi đến đâu. Và đến giờ, Hoàng Lan vẫn "gió sương mòn cả hai vai", đi về sớm tối một mình, bạn bè đùa cô là "ngôi sao cô đơn". Nhưng mối tình đơn phương đó bị thổi nhanh theo chiều hướng xấu.

Dù không ai biết mặt, chỉ tên nhưng vẫn có những câu chuyện thêu dệt như… huyền thoại phố phường. Có người bảo, ngày trước Hoàng Lan đi đóng phim nhiều, tiền kiếm cũng khá, nhưng vì người yêu nghiện hút nên đã lấy xài hết. Nghe tới đó, cô cười phá lên. Những ngày cô đi đóng phim, vai chính trong Cỏ lồng vực cũng chỉ được 600 ngàn đồng/ tập. Mà đó là tất cả thu nhập cô có để trang trải cho cuộc sống, nào thuê nhà, nào điện nước, nào phấn sáp…

Thậm chí, ngày đó người ta còn quen thuộc hình ảnh "ngôi sao" truyền hình đi xe đạp đến trường quay và phục trang giản dị đến khó tin, may mà những vai cô đóng đều thuộc diện chất phác, quê mùa. Cho đến tận bây giờ, với mức lương Trung úy Công an, cô vẫn thấy mình phải hết sức tùng tiệm mới "co cho ấm" thân được. Cô là diễn viên kịch, không thuộc tạng có thể "phang" tấu hài để chạy show, cũng không có khả năng kinh doanh, nên đành lòng giản dị với những ước mơ nho nhỏ. Và cô lại AQ tiếp: biết đâu như thế cũng là điều may? Tham vọng lớn dễ thất vọng nhiều…

Ngô Ngạn Tổ
.
.