Đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà

Thứ Ba, 16/01/2018, 08:39
Vậy là ta đã địu mùa đi qua những ngày tháng già nua trên biết bao nẻo thăng trầm năm cũ. Vòng quay tuần hoàn của thời gian lại mang ta về với tháng mười hai nhiều dự cảm. Vươn tay hứng từng giọt mùa ấm áp, lung linh, ta chợt nghe lòng mình rung lên đầy cảm xúc...


Chẳng thể nhớ nổi đã bao lần ta ngồi lại cùng năm cũ, suy tư về những tháng ngày quá vãng vừa trượt qua. Vậy mà, hôm nay đây, khi bánh xe thời gian đang lăn chậm những vòng quay cuối cùng, cái đoản khúc chơi vơi ấy lại gieo vào lòng ta biết bao rối bời, xốn xang bao dự cảm. Để rồi, ai cũng muốn ngoái đầu nhìn lại, đối thoại với muôn nẻo thăng trầm...

Đã thưa dần những ngọn heo may ẩm ương, tháng mười hai đón ta bằng cái se lạnh đầu mùa với cơ man bao nghĩ suy bề bộn. Chuyến tàu năm cũ đang lăn chậm những vòng quay cuối cùng, ta tạm xếp lại những tất bật ngược xuôi, để ngoái nhìn quá khứ, để chiêm nghiệm cuộc sống thăng trầm đang trôi về dĩ vãng.

Khi lòng mình lắng lại trước những tị hiềm, mất được, ta biết bao dung, thứ tha cho bao lỗi lầm, oán giận ngày qua. Ta nhẹ lòng bỏ qua cho đời đã đôi lần dối trá, đặt ta vào nhiều thử thách nghiệt ngã, truân chuyên; ta rộng lượng với người một lúc vô tình nào đó đã làm ta buồn, khiến ta đau…

Tháng mười hai, đó là khi những tờ lịch vơi dần, rớt xuống thềm năm cũ, mang đi bao nỗi đắng cay lẫn hạnh phúc ngọt ngào của ngày cùng tháng tận lênh đênh… Ta mỉm cười mãn nguyện với những thành công đạt được; gói gém, cất giữ cẩn thận một miền kỉ niệm để nó không lạc mất giữa cuộc sống xô bồ. Và, cũng không nguôi chạnh lòng tiếc nuối, ăn năn cho những điều bỏ ngỏ, những dự định dở dang còn chưa kịp thực hiện.

Tháng mười hai, mùa hò hẹn. Tháng của ân tình, của chắp nối yêu thương. Ta nghe thật rõ thanh âm của mùa cưới xôn xao, đang giục giã lứa đôi tìm về bên nhau xây tổ ấm. Đâu đó khắp phố phường, thấp thoáng bóng dáng từng đôi tình nhân đang chộn rộn may áo cưới, chụp ảnh cưới, bàn tính chuyện trăm năm sau dặm dài ước hẹn.

Mùa xuân đang náo nức quay về, tần ngần xin chạm ngõ. Bất chợt, trong khoảnh khắc giao mùa, ta chạnh lòng thương nhớ nôn nao khi cầm trên tay bài thơ viết cho em thuở nào còn vẹn nguyên màu mực, cũng trong một ngày của tháng mười hai đầy xao xuyến: "… Tháng mười hai nhè nhẹ mưa bay/Giữ lại nhé em giọt mùa rơi thật khẽ/Thơ viết cho em bao giờ cũng thế/Cứ dạt dào như thuở mới vừa yêu…"

Ngoài kia, khúc hoan ca mùa xuân đang bắt đầu tấu lên những giai điệu lắng sâu, nồng nàn, giao hòa đất trời, cỏ cây, vạn vật. Để hôm nay đây, đi dưới những cơn mưa phùn bay lất phất, ta cảm nhận thật rõ từng giọt mùa rét ngọt rơi qua kẽ tay chầm chậm, bâng khuâng, đong chật ân tình.

Những rừng đào nở rộ khi xuân về.

Xin được gửi lại nỗi niềm cũ kĩ cho ngày tháng đã xa, nơi ta đã đi qua những chặng đường và nếm trải đủ hạnh phúc, buồn vui, cay đắng, tủi hờn trong một năm trời đầy biến động. Bắt đầu một hành trình mới, xin gửi vào ngày mai nhiều dự định mới với niềm tin sắt son, dẫu biết rằng, sẽ vẫn còn đó biết bao khó khăn đang đón đợi…

Chậm lòng một chút, cuốn phim thời gian dắt ta xuôi về giữa bộn bề những ồn ào và lặng lẽ, thành công và mất mát, hạnh phúc và khổ đau, bao dung và oán hận… trên những vần xoay của nụ cười và nước mắt song đôi. Ngẫm thấy, đời người như một dòng sông. Mọi biến chuyển đều tịnh tiến, uốn khúc hồn nhiên trôi qua những thăng trầm dù lúc thẳng, lúc quanh co, khi lao đao ghềnh thác nhưng cuối cùng vẫn là một dòng xuôi chảy.

Khi lòng mình lắng lại, gột rửa hết bụi trần, ta dễ dàng chấp nhận và thỏa hiệp với quy luật ấy. Rằng cuộc đời là vậy, được mất bại thành luôn song hành cùng nhau. Và thời gian chính là người thầy mở lối, dìu dắt ta ngày một trưởng thành.

Thêm một tuổi đời, ta chiêm nghiệm được đủ đầy hơn về những hỉ nộ ái ố của cõi đời, của cõi nhân sinh đầy trầm luân, bất trắc nhưng đó đây vẫn luôn ăm ắp ân tình. Ta học được cách bao dung, thứ tha lầm lỗi, yêu thương, trân quý lẫn nhau. Biết gạt bỏ đi bao giận hờn, oán ghét đeo nặng thế thái nhân tình. Biết cho đi thật nhiều, để nhận về những thanh thản, an yên.

Cuối năm, ấy là lúc ta giải phóng nhọc nhằn, gác lại bao nỗi truân chuyên, mệt nhoài của những tháng ngày mưu sinh trôi nổi. Thầm cảm ơn những lỡ lầm, thất bại đã giúp ta chín chắn bội phần, tập cho ta một nghị lực để đương đầu với những khó khăn, trở ngại còn vần vũ phía trước. Nhẹ nhàng phóng sinh nỗi buồn, gửi lại cho ngày tháng cũ bao muộn phiền còn lẩn khuất trong tâm tư canh cánh.

Ta cảm ơn đời, cảm ơn trời phật khi ba mẹ tuy ngày một già đi cùng tuổi tác, tấm lưng đã còng xuống sau bao năm tháng nhọc nhằn nhưng vẫn khỏe mạnh, tinh anh. Để rồi, ta ước mong người vẫn cùng ta đồng hành thật dài lâu trên dòng đời, là chỗ dựa bình yên nhất, ấm áp nhất cho ta ghé về sau những dặm dài tha hương nơi đất khách, sau những va vấp, bon chen cùng thế cuộc.

Ai đó đã từng nói, con người có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có duy nhất một chốn để quay về. Ấy là gia đình ta, nơi có ba mẹ ta vẫn ngày đêm mong ngóng, bấm đốt ngón tay chờ đợi những đứa con xa quay về đoàn tụ. Cái nơi rất đỗi thân quen và gần gũi có tên là gia đình ấy, ta tin rằng sẽ không bao giờ là một khái niệm nhàm chán với cuộc đời mỗi con người. Bởi thế, dù đã bao lần rời đi, bao lần về lại vẫn vẹn nguyên niềm luyến thương, day dứt. Cũng vì nặng gánh mưu sinh, ta dứt áo rời quê nhà biền biệt, nuôi nấng ước mơ, mang khát vọng vào đời. Một ngày, bỗng thấy tiếc nuối khôn nguôi bao tháng năm đằng đẵng trôi qua, ta thu vén cho đời mình mà hoài phí biết bao thời gian để gần gũi, yêu thương, chăm sóc đấng sinh thành. Chợt nhiên, thấy mình thật có lỗi.

Ngồi lại cùng năm cũ, ta xếp lại gọn gàng những dở dang, bỏ ngỏ ngày qua. Có những nỗi buồn, niềm đau xưa cũ, ta dũng cảm vứt bỏ cho thanh sạch lòng mình. Có những khoảnh khắc yêu thương, ngọt ngào nhưng không trọn vẹn, ta xin được giữ lại và cất vào ngăn kéo tâm hồn, nâng niu nó thành kỉ niệm bền sâu.

Những dự định còn ấp ủ, những hoài bão chưa kịp thực hiện, ta đợi để viết tiếp một trang đời mới trên dặm đường tương lai khi mùa xuân về mọng căng nhựa sống…

Ngô Thế Lâm
.
.