Nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi bị lừa

Thứ Hai, 06/08/2007, 10:00

Sau một buổi thăm hỏi thầy giáo, cậu học trò có nhã ý mượn nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi chiếc xe đạp để ra ga mua vé tàu cho tiện. Chẳng nghĩ ngợi gì, nhà thơ trao cho anh học trò chiếc xe mà đâu biết chiếc xe một đi không trở lại.

Bấy giờ nhà thơ, nhà giáo Nguyễn Bùi Vợi sau một thời gian dài công tác ở Vĩnh Phúc được trở về Hà Nội, công tác trong tổ thơ của Đài Tiếng nói Việt Nam. Vợ chồng ông được "nhà đài" xếp cho một chỗ trong khu tập thể ở Ngã Tư Vọng.

Hồi ấy, nơi đó đã có thể gọi là xa trung tâm thành phố, vậy mà, bỗng một hôm, có một thanh niên xách cặp đen tìm đến tận nhà, vui mừng, hớn hở tự giải trình "cuộc đến" của mình rất chi là tình nghĩa:

- Thưa thầy, em là học trò của thầy, có khi thầy chẳng còn nhận ra em được đâu, bởi vì thầy nhiều học trò như thế, làm sao mà nhớ hết từng người được. Nhưng bọn học trò chúng em, có đến già, đầu râu tóc bạc cũng chẳng thể quên thầy được… Hôm nay, em có công tác phải vào tận Vinh, nhưng ra ga hỏi, người ta bảo đến tận tối mới có tàu, nên em tính thời gian chờ đợi tàu còn dài, tốt nhất là rẽ vào đây thăm thầy, cho vẹn tình nghĩa thầy trò. Địa chỉ của thầy nhiều bạn bè đã chỉ cho em từ lâu, em vẫn ghi trong sổ, vì em nghĩ, nếu có dịp thế nào cũng phải đến thăm thầy… Hôm nay, đúng là em đã có dịp thật…

Quả thật, từ khi về công tác tại Đài Tiếng nói Việt Nam, cũng đã có nhiều học trò cũ ghé thăm, và hôm nay, lại có thêm một người học trò tình nghĩa nữa, nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi càng vui hơn.

Thầy pha trà mời người học trò cũ uống, rồi hai thầy trò giở chuyện cũ ra nói… và không thể thiếu được chuyện thơ.

Thời gian trôi đi rất nhanh, vụt một cái trời đã ngả sang chiều. Thầy Vợi liền đề nghị:

 - Chiều nay, anh ở đây ăn cơm với thầy, tối lên tàu cho chắc dạ. Cũng chỉ là bữa cơm dưa muối thôi, không thịt cá sang trọng gì đâu mà ngại…

Anh học trò tỏ ý băn khoăn một lúc lâu, rồi mới vâng theo ý thầy, ở lại ăn cơm chiều. Nhưng anh ta đưa ra một đề nghị:

 - Em sợ ăn cơm xong mới ra ga xếp hàng mua vé thì muộn mất, mà có khi lại hết vé cũng nên. Hay là bây giờ em ra ga xếp hàng, rồi quay về ăn cơm, tối lên tàu cho chắc. Nhưng mà… nhưng mà… đi xích lô từ đây lên ga thì chết tiền, thầy cho em mượn xe đạp của thầy… đi cho nhanh.

Nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi thấy đề nghị đó cũng hợp lý nên đã vui vẻ đưa chiếc xe đạp - phương tiện đi làm hàng ngày của mình - cho "anh học trò cũ". Thế là anh ta liền ca bài "nhất khứ hề bất phục hoàn" - một đi không trở lại. Và nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi đã ăn một quả lừa ngọt như không.

Một người bạn của nhà thơ đã làm bài thơ tặng ông. Bài thơ toàn vần trắc:

Nhà thơ Nghệ bị lừa con cá… sắt
Tức "thằng học trò" tính tắt mắt
Muốn đuổi, lấy xe về, đường phố chật!
Nó đi xe, mình đi bộ, làm sao bắt?
Nên đành chỉ thở hắt:
"Ôi cái sự đời… rõ thật…"

Lê Bầu
.
.