Một vụ ăn cắp

Thứ Hai, 18/09/2017, 08:00
Vị khách đến thăm ông Nissing, người bạn cũ mà ông ta đã không gặp từ ba mươi năm nay. Hồi đó, ông ta đã ăn cắp tiền của ông Nissing. Chị hầu gái để cho ông ta vào nhà. Ông ta đứng đợi ở phòng giấy của ông Nissing.

Ông khách nhìn chiếc bàn làm việc. Hôm nay chìa khóa ngăn kéo cũng cắm ở ổ khóa… Ông ta thò tay vào trong túi và lấy ra một xấp tiền. Ông ta đếm vội cho đến khi đủ ba nghìn cu-ron(*). Ông ta đút số tiền còn lại vào túi, nhưng ông ta không đặt ngay ba nghìn cu-ron vào xếp tiền ở trong ngăn kéo. "Ta không thể trả lại tiền cho ông ấy bằng cách này được, ta đã muốn thú nhận với ông ấy kia mà", ông khách nghĩ. Chỉ đến khi có tiếng bước chân bất ngờ vang lên trong hành lang, ông ta mới quyết định đặt ba nghìn cu-ron xuống dưới xếp tiền ở trong ngăn kéo và đóng ngăn kéo lại.

Ngay sau đó, ông Nissing bước vào phòng giấy, ông nhận ra ông khách ngay từ cái nhìn đầu tiên.

- Cậu đấy à? - Ông Nissing hỏi - Tớ thực sự rất vui khi gặp lại cậu, vào phòng khách đi, chúng ta phải nâng ly mới được.

Hai người đi sang phòng khách.

- Cậu có gia đình rồi chứ? -  Ông khách hỏi.

- Tớ đã kết hôn, nhưng giờ thì không. Vợ tớ đã mất trước đây mười năm. Hai năm sau khi cậu chuyển đi nơi khác, tớ đã lấy cô ấy. Còn cậu thì sao?

- Tớ sống một mình. Cậu có con không?

- Có, tớ có một cậu con trai. Nó hai hai tuổi.

- Hai hai tuổi à? Cái tuổi đầy hy vọng.

- Ừ… đầy hy vọng.

Minh họa: Phạm Minh Hải.

Ông khách im lặng một lát, nói:

- Cậu nói điều đó như thể cậu đang hoài nghi…

- Cậu nói đúng đấy. Nhưng tớ chưa thể nói cho cậu điều gì chính xác được, có thể sau này tớ sẽ nói. Điều đó còn phụ thuộc vào sự thử thách, xem nó có vượt qua không, cậu hiểu chứ? Tớ đang thử thách nó.

- Tớ hiểu. Cậu thử thách gì nó?

- Tớ không biết, có nên nói về chuyện đó không. Nhưng chúng ta vẫn là những người bạn tốt của nhau, đúng không?

- Ừ, đương nhiên rồi! - Ông khách đáp. Lời nói chân thành của ông Nissing làm ông ta hổ thẹn.

- Cậu còn nhớ trước đây nhiều năm, tớ đã bị kẻ gian ăn cắp tiền chứ? - Đột nhiên ông Nissing hỏi - Số tiền không quá nhiều, khoảng một nghìn hai cu-ron, nếu tớ nhớ không nhầm, chỉ có điều hồi ấy đối với tớ đó là một khoản tiền khá lớn. Tớ đã cất số tiền đó ở trong ngăn kéo bàn làm việc. Tớ nghĩ, cậu không thể biết gì về việc này đâu. Khi đó cậu đã chuyển đi rồi.

- Thế cậu đã không nghi ngờ gì à?

- Có chứ, đương nhiên là có rồi. Hồi đó tớ có một đứa hầu gái, theo tớ nó là kẻ duy nhất có thể ăn cắp tiền của mình. Tớ đã đuổi nó đi.

- Sau đó thì sao?

- Chẳng sao cả. Từ đó tớ trở nên hơi đa nghi. Mặc dù thỉnh thoảng tớ vẫn để tiền ở trong ngăn kéo bàn làm việc, nhưng tớ đếm cẩn thận. Như thế, tớ thử thách lòng thật thà của tất cả những người vào phòng giấy của tớ.

- Ngay cả đối với con trai cậu?

- Đúng thế.

- Thế cậu ghi lại số tiền chứ?

- Để làm gì? Tớ nhớ ở trong đầu thôi.

- Như thế thì dễ nhầm lắm - Ông khách nói.

Sau đó hai người nghe thấy tiếng mở cửa ra vào.

- Con trai tớ đấy - Ông Nissing nói - Trưa nay, nó đã nói với tớ rằng tối nay nó đi chơi với bạn. Tớ đã nói với nó là buổi tối tớ đi xem kịch. Nó sẽ tin rằng tớ đang không ở nhà.

- Cậu không thấy là chuyện nghi ngờ ngay cả con trai mình là hơi quá đáng đó sao? Chắc là cậu có lí do để nghi ngờ nó chứ?- Ông khách hỏi.

- Lí do ư? Không ít lần nó làm tớ phải đau đầu rồi.

Đoạn, hai người ngồi uống rượu mà không nói gì. Một lúc sau họ nghe thấy tiếng chân người bước xuống cầu thang, tiếp theo là tiếng mở cửa.

- Nó đã đi vào phòng giấy của tớ - Ông Nissing nói, ông khách gật đầu.

Khoảng hai, ba phút sau có tiếng đóng cửa ra vào lại. Ngay lập tức ông Nising đứng lên. "Hai phút", ông Nissing nói, ông khách gật đầu và nghĩ "ta cũng chỉ cần bằng ấy thời gian để có thể ăn cắp tiền của ông ấy". Gần mười phút sau, ông Nissing quay lại phòng khách.

- Thật lạ - Ông Nissing nói - Thực sự là rất lạ.

- Có gì mà lạ?

- Số tiền không đúng.

- Vậy thì nó đã ăn cắp à?

- Không - Ông Nissing nói oang oang - Nó đã không ăn cắp tiền của tớ… hay là tớ nhầm nhỉ? Quái lạ thật… Số tiền không đúng, có thể tớ đã nên ghi ra giấy…

- Cụ thể là thế nào?- Ông khách hỏi.

- Số tiền nhiều hơn số tiền mà tớ đã để vào ngăn kéo - Ông Nissing nói - Tớ đã đếm đi đếm lại số tiền, nhất định là tớ không nhầm được. Chính xác là số tiền nhiều hơn một nghìn cu-ron.

- Chắc là cậu nhầm thôi - Ông khách nói.

- Không thể có chuyện đó được - Ông Nissing lẩm bẩm - Chẳng lẽ con trai tớ lại đặt một nghìn cu-ron vào ngăn kéo bàn làm việc của tớ? Nó không thể có số tiền đó được.

Hai người im lặng. Sau đó họ ăn tối qua quýt và nói về những chuyện khác. Trong khi đó ông khách nghĩ ở trong đầu: "Ta cần phải thú nhận, nhưng lúc này thì không, nếu bây giờ ta thú nhận tất cả với ông ấy thì nhục nhã lắm!".

Cuối cùng ông khách nói:

- Tớ cảm thấy hơi mệt, tớ muốn đi nghỉ.

Ông Nissing đưa ông ta vào phòng khách.

Ông khách không đi vào giường mà ngồi xuống một cái ghế bành. Ông ta nghĩ: "Cậu con trai của ông Nissing đã ăn cắp hai nghìn cu-ron. Tuy thế, cậu ta đã vượt qua thử thách của bố mình. Nhưng điều đó có lẽ không tồi tệ bằng việc ta đã ăn cắp một nghìn hai trăm cu-ron, làm cho ông Nissing nghi ngờ cô hầu gái và đã đuổi cô gái vô tội ấy ra khỏi nhà”.

Suốt đêm đó, ông khách không ngủ. Đến bốn giờ, khi trời bắt đầu tang tảng sáng, ông khách ngồi vào bàn và viết một lá thư. Ông ta đặt nó ở trên bàn. Chân đi tất, ông ta rón rén đi xuống cầu thang; mãi đến khi đi ra khỏi nhà, ông ta mới đi giày vào.

Heinz Risse (Đức)- Phạm Đức Hùng (dịch)
.
.