Ma đưa lối... rượu dẫn đường

Thứ Năm, 31/10/2019, 18:44
Buổi tối mùa hè năm ấy, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của Chu Xuân Hoa. Trước đó mấy hôm, cơ quan huyện ồn lên những đồn đoán về việc sắp sửa đề bạt một số cán bộ, thông qua biện pháp kết hợp lãnh đạo đơn vị tiến cử và đơn vị dân chủ giới thiệu.

Một hôm, có vị Phó Cục trưởng Cục Quản lý nhà đến làm việc, cùng đi có ông Lý - Phó Chủ tịch huyện phụ trách nhà đất. Buổi chiều, Phó Chủ tịch Lý và lãnh đạo đơn vị cùng đi thị sát mấy tòa chung cư, sau đó trở về xem một số tài liệu có liên quan và nghe báo cáo, xong việc thì cũng vừa đến giờ ăn tối, bữa tối do Cục Quản lý nhà của huyện chiêu đãi.

Ông Mã - Cục trưởng Cục Quản lý nhà yêu cầu chủ nhiệm các ban trong cục cùng đi tiếp khách. Chu Xuân Hoa cũng tham gia bữa cơm tiếp khách ấy. Bởi vì trên bàn ăn có ông Lý - Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch Huyện nên mọi người đua nhau chúc rượu ông Lý, ai cũng vắt óc ra, rót mật vào tai ông Lý để được ông đáp lại bằng những lời nói tốt đẹp, để được ông lưu lại những ấn tượng sâu sắc về mình, qua đó tác động đến các Ủy viên Thường vụ Huyện ủy khác trong vấn đề nghiên cứu, xem xét đề bạt cán bộ sắp tới.

Chu Xuân Hoa cũng tự xuất ra tuyệt chiêu của mình, mời rượu Phó Chủ tịch Lý, còn hát một bài, lại múa một đoạn vũ khúc Tân Cương nữa. Ông Lý khoái lắm, mặt đỏ hồng, gật đầu, vỗ tay, nói: "Không ngờ Cục Quản lý nhà ở lại có người đa tài, đa nghệ như thế!

Minh họa: Tô Chiêm

Hôm nay, vừa no bụng lại vừa mãn nhãn nữa...", ông chủ động nâng ly hồng tửu, một hơi cạn hết. Rõ ràng là Phó Chủ tịch Lý đã say tiếng hát và dáng múa của Chu Xuân Hoa, cho nên những người khác đến mời rượu ông chỉ nhấp môi lấy lệ, duy chỉ có với Chu Xuân Hoa thì ông uống một hơi cạn chén.

Điều đó càng khiến Chu Xuân Hoa thêm hứng chí, hơn nữa, trong tiệc rượu đã mấy lần ánh mắt của cô và của Phó Chủ tịch Lý giao tiếp với nhau. Biết Phó Chủ tịch Lý đang ngầm để ý đến mình, cô càng muốn thể hiện, tự uống thêm mấy chén. Đến khoảng mười giờ, các lãnh đạo Cục Quản lý nhà ở thành phố, rồi Cục trưởng Mã... đều về nghỉ ngơi cả, chỉ còn mấy vị Chủ nhiệm cùng Phó Chủ tịch Lý quây quần uống tiếp, vui vẻ hả hê, chẳng ai muốn về, hò hát, nhảy múa tưng bừng mãi đến tận hơn mười hai giờ khuya mới bịn rịn chia tay.

Lái xe của đơn vị là Tiểu Lưu lúc đầu không dám uống rượu, chờ đưa Cục trưởng Mã về nhà rồi quay lại nhà hàng, được mấy vị Chủ nhiệm khuyên nhủ nhưng cuối cùng chịu không nổi, uống luôn vài chén. Đến tàn cuộc rượu, xem chừng cũng có phần choáng váng.

Tàn cuộc, Tiểu Lưu lái xe đưa mấy vị Chủ nhiệm về nhà nhưng người đông, đi một chuyến không hết nên đưa một số về trước, quay lại chạy chuyến thứ hai thời đã khoảng một giờ sáng. Chu Xuân Hoa là một trong những người đi chuyến xe thứ hai. Bởi vì cô đang cực kỳ cao hứng, nhất thời không muốn về nhà nên ngồi đần như một con ngốc trong nhà hàng, trong lúc chờ xe ôtô lại uống tiếp thêm vài chén nữa. Đến lúc lên xe ngồi, cả mấy người dường như đã say khướt.

Về đến cổng tiểu khu nhà của Chu Xuân Hoa, Tiểu Lưu định cho xe chạy thẳng vào thì Chu Xuân Hoa ngăn lại: "Dừng lại ở đây thôi, đã quá muộn rồi, đừng mất thêm thời gian nữa. Tôi xuống xe, anh đưa họ về, sợ là muộn quá rồi...".

Mọi người nghe thấy liền nhao nhao: "Tiểu Chu, đừng nói là chúng tôi, cô có chắc là mình sẽ vào được nhà không? Có cần cả bọn chúng tôi cùng đưa cô vào nhà để làm chứng cho cô không?".

Chu Xuân Hoa vừa bước ra khỏi xe, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ nên vội vịn vào thành xe, nói: "Tôi không sao, chồng tôi rất yên tâm và tin tưởng tôi. Các vị thử mở điện thoại của mình ra xem, chắc chắn ai cũng có vài ba cuộc điện thoại của chồng hoặc vợ, giục về. Chồng tôi ý à? Một cú điện thoại cũng không gọi. Hãy xem nhé, đây cũng là sự tín nhiệm đấy...". Nói đoạn, móc điện thoại ra huơ huơ trước mặt mọi người rồi nặng nề đóng cửa xe rồi quay người đi vào trong chung cư.

Chu Xuân Hoa vừa loạng choạng đi, vừa lẩm bẩm: "Đến nhà rồi! Đến nhà rồi, sẽ lên giường ngủ một giấc...".

Khoảng sáu giờ sáng hôm sau, Chu Xuân Hoa bị đánh thức bởi tiếng ầm ĩ của đám đông. Lúc đó, cô đang nằm bên cạnh một chiếc thùng rác, dây nịt ngực tuột sang một bên, một bên ngực và phần thân dưới không một mảnh vải, phơi bày trần trụi. Có khoảng hai, ba chục người đứng vây quanh cô, ở giữa là một gã điên mặc chiếc áo bông rách đang khua khoắng một chiếc gậy gỗ và la hét gì đó, ngăn không cho ai đến gần Chu Xuân Hoa. Cô choáng váng chợt hiểu ra tình cảnh của mình, đầu óc bập bùng những lời bàn tán xung quanh:

"Cái thằng điên này, không biết nó lừa được cô ấy từ đâu mà mới sáng sớm ra đã đè lên người ta mà làm chuyện ấy...".

"Cô gái kia có phải cũng bị điên không?".

"Chúng ta phải tìm cách đuổi cái thằng điên này đi, rồi xem cô ấy có bị sao không đã, chứ nằm bất động thế kia, không chừng chết rồi cũng nên".

"Xem kìa, cô ấy đã động đậy rồi!".

"Mình không phải là đang nằm trên giường ở nhà sao? Vì sao lại nằm ở đây?". Chu Xuân Hoa đau khổ nghĩ, đầu óc lơ mơ. Cô ngoảnh đầu lại xem, thấy quần áo và chiếc ba lô của mình bị đẩy sang một bên. Cô vội vã nhỏm dậy, lấy chiếc váy dài quấn lên người, vơ chỗ quần áo còn lại và chiếc ba lô, không kịp xỏ giày, đầu tóc rối tung, liều mạng chạy về phía chung cư nhà mình.

Một nhân chứng cho biết, ông ta đi tập thể dục, đến cổng chung cư thì thấy ở gần thùng rác có một gã điên chuyên bới rác kiếm ăn, đang quỳ trên mình một phụ nữ không mặc quần áo để làm chuyện ấy; ông ta vội chạy đến hét to lên một tiếng thì gã điên quay đầu lại, để lộ cả hàm răng vàng khét, cười nhăn nhở. Sau đó, có mấy người nữa đến, lại gần để xem sự thể ra sao thì gã điên đứng dậy, kéo quần lên rồi nhặt cây gậy gỗ để bên cạnh, bắt đầu múa may cây gậy trước mặt mọi người nên không ai dám lại gần.

Sau khi sự việc xảy ra, Chu Xuân Hoa cũng không thể nhớ lại được những gì đã diễn ra. Cô chỉ nhớ mang máng rằng sau khi xuống xe, cô đã một mình đi về nhà, trút bỏ quần áo, leo lên giường nằm ngủ rồi không còn hay biết gì nữa.

Chồng của Chu Xuân Hoa nhớ lại, buổi tối hôm đó vợ mình không về nhà, đến mười hai giờ đêm anh ta mới đi ngủ, đến khoảng bảy giờ sáng bị tiếng mở cửa làm thức giấc, mở mắt thời thấy Chu Xuân Hoa đang bước vào nhà, quần áo xốc xếch, đầu tóc tả tơi.

Đêm đó, Chu Xuân Hoa bị thủng lòng bàn chân do chạy chân trần, rất đau đớn. Hôm sau, cô xin nghỉ làm để ở nhà dưỡng bệnh, trong thời gian đó, cô rơi vào trạng thái suy sụp, hoảng hốt, trong những giấc ngủ ngắn ngủi thường ngồi nhỏm dậy vì gặp ác mộng.

Một tháng sau, chồng Chu Xuân Hoa đề xuất ly hôn, yêu cầu được nuôi con; lý do là vì Chu Xuân Hoa gặp chuyện không hay bên ngoài đến nỗi thanh bại danh liệt, khả năng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của con khi nó trưởng thành. Chu Xuân Hoa đã nhiều lần khóc lóc trước mặt chồng nhưng anh ta kiên quyết chối từ, sau cùng hai người thỏa thuận ly hôn.

Sau khi ly hôn, Chu Xuân Hoa thuê nhà ở một mình. Cục trưởng Mã biết được tình hình của cô, gần như tuần nào cũng đến thăm cô một lần, bảo cô nếu muốn thì cứ tạm nghỉ, bao giờ thích thì lại đi làm. Đồng nghiệp cũng thường xuyên đến thăm nom để bảo đảm không có việc gì xảy ra với cô.

Thời gian đúng là một vị thuốc diệu kỳ. Một năm sau, Chu Xuân Hoa đã bước ra khỏi bóng tối của vụ việc, bắt đầu trở lại cơ quan làm việc, tính tình cũng dễ chịu, cởi mở hơn trước khiến cho mọi người dần dần yên tâm hơn và tìm người để giới thiệu cho cô. Họ cho rằng nếu có gia đình mới thì vết thương lòng sẽ dần dần hồi phục, nhưng rồi mấy lần mai mối đều không thành công, là vì đại đa số những người đàn ông mọi người giới thiệu đều bị Chu Xuân Hoa xem thường. Người ta xì xầm rằng, phải có ai hơn hẳn Chu Xuân Hoa thì cô ta mới thôi kén cá, chọn canh. Cũng có một số người đồng tình với Chu Xuân Hoa: "Thì họ có hơn gì cô ấy đâu! Lấy một anh chồng cặn bã, hủ bại thì phí quá, khác nào đem bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu! Các vị giới thiệu đối tượng cho người ta thì cũng phải chọn ai kha khá một tý chứ!".

Rồi sau đó, còn có lời ong, tiếng ve về quan hệ giữa Chu Xuân Hoa và Cục trưởng họ Mã, nhưng cũng có người không đồng tình: "Cục trưởng Mã là người có thân phận đàng hoàng, chỉ coi Chu Xuân Hoa là một phụ nữ đã bị một gã điên làm hại mà thôi!".

Sau nữa, người ta còn ác khẩu "Chu Xuân Hoa và Cục trưởng Cục Xúc tiến thương mại họ Quách có vấn đề", cũng lại có ý kiến không đồng tình, thậm chí còn tỏ ra tức giận "Đừng vì Chu Xuân Hoa là một phụ nữ đã bị một gã điên làm cho vấy bẩn rồi thừa cơ té nước bẩn lên người khác, hãy giữ miệng để tích đức chứ!".

Giữa lúc mọi người còn bàn tán về những bí mật riêng tư của Chu Xuân Hoa thì bất đồ có một tin quan trọng "Chu Xuân Hoa đã uống một lượng thuốc ngủ lớn, tự tử rồi!". Chu Xuân Hoa tự tử được mấy hôm, lại lan truyền một tin quan trọng khác "Trang mạng cá nhân của Chu Xuân Hoa trên Boke đã bị cháy rồi, cháy là vì có đăng nhiều ảnh nóng, đều là ảnh khỏa thân, là ảnh của cô đang ôm ấp mấy người đàn ông, tất cả bọn họ đều khỏa thân cả. 

Những tấm ảnh được phát lên mạng đúng vào hôm Chu Xuân Hoa tự tử, vào khoảng 12 giờ 40 phút đêm. Trên Boke còn có mấy dòng status cuối cùng của cô, giới thiệu hoàn cảnh của mấy người đàn ông trong ảnh. 

Sau cùng, cô viết: "Thế là tôi cũng trải qua một quãng đời giống như gái làm tiền. Có người nói, gái làm tiền là hạng người bẩn thỉu nhất trên thế gian, nhưng với tôi, những người đàn ông này còn bẩn thỉu hơn cả gái làm tiền!".

Truyện ngắn của Trần Hân (Trung Quốc)- Trần Dân Phong (dịch)
.
.