Lý do li hôn!

Thứ Bảy, 04/03/2017, 08:01
Anh chồng vừa đi làm về đến nhà, cô vợ nhìn thấy thở dài thườn thượt, có vẻ căng thẳng. Nhìn về hướng chồng, cô đột nhiên đề xuất li hôn.

- Cái gì? Cô muốn… li hôn? Cô có mù quáng không mà nói như vậy? Tóm lại ý của cô là gì? Hay vì so với người khác tôi nghèo, kém tài hay sao? Song tính cách tôi ngang ngược, không chịu khuất phục ai, không chịu luồn cúi lãnh đạo, mới như vậy. Cô cũng hiểu tôi điều này mà - Anh chồng liến thoắng một hồi không ngớt.

Cô vợ hạ giọng nói:

- Không phải là như vậy.

Anh chồng liên tưởng rồi tiếp tục:

- Đúng rồi, tôi hiểu rồi. Tại vì tôi ít lai vãng hỏi thăm bố mẹ vợ, người thân bên vợ? Thế nhưng gia đình nhà cô địa vị rất cao, tôi không thể cố gắng nịnh bợ, tâng bốc họ để bám vào đấy, tôi muốn dựa vào khả năng của mình. Gia đình bố mẹ vợ chấp nhận một thằng con rể như tôi là nhìn vào điểm tốt này. Cuộc sống cần phải tự lập, không nên dựa dẫm vào người khác.

Minh họa: Lê Tâm.

Cô vợ kiên nhẫn hạ giọng:

- Cũng không phải như vậy.

Anh chồng suy nghĩ một lát rồi mở miệng liên hồi:

- Hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Cô muốn li hôn tại vì chúng ta chưa có con chứ gì? Tôi nói cho cô hiểu, chưa có con có thể tạm thời cô quạnh, lạnh lẽo, trống vắng. Thế nhưng chưa có con, cuộc sống của chúng ta không vì thế mà không có ý nghĩa.

Cô vợ nói:

- Không có con tôi cũng không trống vắng, hiu quạnh.

- Rốt cuộc là vì cái gì? À, tôi biết rồi. Vì tôi uống rượu không mời cô uống? Thế nhưng rượu không tốt cho sức khỏe, đối với tôi, tôi không quan trọng, nhưng không thể làm cô mệt vì rượu. Dựa vào rượu để giải sầu là việc làm không tốt, không đúng đắn, cô biết không?

- Từ trước tôi không thích uống rượu - Cô vợ chen vào.

Mới chỉ để vợ nói dứt câu, anh chồng tiếp tục:

- Thế cô thích người khác ở điểm gì? Nhưng cô nghĩ mà xem, chẳng phải cô yêu tôi mới kết hôn với tôi hay sao? Ở người khác, hiện tại cô thích điều gì? Thế nhưng có lẽ từ lâu cô chán ghét tôi rồi. Phương pháp cuối cùng cũng không lâu đâu, cô muốn tìm người đàn ông khác chứ gì?

Lại một hồi lâu, cô vợ chen ngang vào được câu:

- Tôi không thích người đàn ông khác.

- Cô chán ghét cuộc sống như này? Đúng không? Rút cuộc là chuyện gì? Tôi có thể hiểu, hoàn toàn hiểu rõ. Tôi cũng có thời gian trong tình trạng, cảm giác này. Thế nhưng, cô phải biết, đối với cuộc sống có hy vọng mới sống được. Có hy vọng sống mới không tuyệt vọng vào hiện tại để hướng tới tương lai. Cô có thấy đúng không? Tự mình trải qua cuộc sống, những thứ không đạt được có thể làm ta mệt mỏi, rã rời… Thế nhưng cuộc sống còn rất dài, hiện tại cô không thể tuyệt vọng…

- Đối với cuộc sống, tôi không hề tuyệt vọng, chỉ là có một chuyện mà làm thế nào tôi cũng không thể chịu nổi - Cô vợ mệt mỏi đáp lại.

- Thế hả? Như thế chỉ cần giải quyết vấn đề này là được chứ gì. Cô nói đi, rốt cuộc vấn đề ấy là gì?

- Đó chính là "bệnh" của anh, động một cái là cái thói tranh trước giáo huấn không ngừng.

Nghe xong, anh chồng mắt trợn ngược lên, mồm há hốc… mà không nói thêm câu nào.

Truyện vui của Lý Tiểu Bình (Trung Quốc)- Lê Thế Cương (dịch)
.
.