Lời thú nhận bất ngờ

Thứ Hai, 25/09/2017, 09:49
Trong vụ án này quả là có điều gì đó rất thần bí mà bất cứ một bồi thẩm viên, một chánh án hay một quan kiểm sát nào cũng không thể hiểu được.

Cô gái có cái họ Bailutang và cái tên Keshali đó là đầy tớ gái làm việc trong nhà vợ chồng Walangbo ở Mangtai. Trong khi ông chủ nhà chưa kịp phát hiện, cô gái đã mang thai, và trong một đêm, cô đã sinh con ngay trên gác xép, sau đó giết chết đứa trẻ và chôn trong vườn nhà.

Các cô đầy tớ gái giết trẻ sơ sinh do mình đẻ ra là chuyện thường thấy, nhưng ở đây lại có một chi tiết không sao hiểu nổi. Trong một lần kiểm tra phòng ngủ của Keshali, người ta thấy có mấy bộ đồ trẻ sơ sinh hoàn chỉnh. Nó là do chính Keshali bỏ công ra cắt may suốt ba mươi buổi tối. 

Vì phải làm chuyện này trong một thời gian quá lâu nên cô đã phải đổi những thứ chính mình làm ra đó lấy đèn sáp để dùng. Ông chủ cửa hàng tạp hóa bán đèn sáp đã tới nhà Walangbo làm chứng. Mặt khác người nhà Walangbo còn điều tra một bà đỡ trong thôn, người biết chuyện của Keshali, đã chỉ dẫn và bày vẽ giúp cho cô không đến nỗi trở tay không kịp trong tình huống mịt mù không ai trợ giúp. Bà mụ này còn tìm một chỗ cho cô gái Keshali ở thôn Baxi, bởi bà biết thế nào cô gái cũng bị sa thải, vì vợ chồng nhà Walangbo xưa nay vốn coi trọng đạo đức.

Hai ông bà chủ nhà đã đến tòa án. Họ thuộc tầng lớp tiểu tư sản tỉnh lẻ, đùng đùng nổi giận  mắng Keshali là con đĩ phá hoại thanh danh nhà họ! Họ muốn. chẳng cần xét xử gì, chỉ cần lấy khẩu cung của những người tố giác rồi chém đầu cô gái ngay lập tức!

Bị cáo là một cô gái xinh đẹp, thon thả, người xứ Normandy. Lúc này cô chỉ khóc chứ không nói gì cả.

Vì tất cả sự thực đều chứng minh rằng từ lâu cô đã muốn giữ lại và nuôi nấng đứa trẻ do mình sinh ra nên không ai tin là trong lúc thất vọng, cô ta lại điên cuồng hành động dã man như vậy.

Chánh án cố khuyên cô gái nói ra sự thực. Với thái độ hết sức hòa nhã, ông ta đã cảm hóa được cô gái, làm cho cô hiểu rõ, mọi người xét xử cô chẳng những không dồn cô vào chỗ chết mà còn có thể giải oan cho cô. Lúc đó cô ta mới để ý tới cuộc xét xử.

Minh họa: Lê Trí Dũng.

Ông Chánh án hỏi:

- Bị cáo, trước hết cô hãy cho Tòa biết cha đứa trẻ là ai?

Trước lúc ông Chánh án hỏi câu này, cô gái luôn che giấu, lúc này đột nhiên cô nhìn vợ chồng người chủ nhà vừa mới giận dữ buộc tội cô, đáp:

- Thưa quý tòa, đó là anh Yuese, cháu ngài Walangbo.

Hai vợ chồng chủ nhà nhảy dựng lên:

- Không đúng! Cô ta nói láo! Nó là một con đĩ.

Ông Chánh án yêu cầu hai người im lặng, đồng thời hỏi bị cáo:

- Nói tiếp đi, bị cáo! Cô hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi phải làm sao đây?

Thế là cô gái lớn tiếng nói lời chống đối. Trước mấy người đàn ông nghiêm khắc bị cô ta coi là kẻ thù và vị Chánh án, trái tim nhút nhát của cô gái cuối cùng được khai mở, trái tim đáng thương, cô đơn lạnh lẽo bị xé nát bắt đầu thốt ra những lời thương cảm:

- Thưa tòa, đúng là Yuese, năm ngoái khi anh ta xin nghỉ phép về nhà.

- Yuese, anh ta làm gì?

- Anh ta là lính pháo binh, thưa ngài. Dạo đó anh ta ở nhà hai tháng. Hai tháng hè. Con, lúc đó con chẳng nghĩ gì hết; thoạt tiên anh ta chú ý đến con, sau đó anh ta thường nói với con những lời ngọt ngào âu yếm, sau nữa, suốt ngày anh tìm cách lấy lòng con. Con nghĩ, tất cả những chuyện đó đều rất tự nhiên. Anh ta nói con là người con gái đẹp nhất, người con gái làm cho anh ta rất thích… nói con vừa ý anh ta lắm! Với con, con cũng rất thích anh ta. Quả đúng là như vậy đấy ạ. Thưa ngài, ngài bảo con phải làm sao?... Người con gái nghe những lời nói ấy đang là một người cô đơn… hoàn toàn cô đơn như con lúc đó… Con rất cô đơn trên thế giới này, thưa ngài… Nỗi buồn khổ của con, con không thổ lộ cùng ai được… Con không có cha, cũng không có mẹ, chẳng có anh chị em gì cả… không một ai hết! Vì vậy, mỗi khi có anh ấy bên cạnh, con đều coi anh ấy là người nhà. Thế rồi, có một tối anh ấy tha thiết rủ con ra bờ sông chơi để có thể nói chuyện thoải mái mà không ai biết. Vậy là con đi theo anh ấy, con có biết gì đâu? Con có biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó đâu? Anh ấy ôm con, nói, anh thực lòng… Quả tình là con không muốn… Không… không… con không thể… lúc đó tiết trời đẹp quá, ánh trăng mượt mà soi lên mặt đất… Con không thể cưỡng được…; anh ấy cứ làm theo ý mình… Những chuyện thế này kết thúc trước đây ba tuần, lúc anh ấy còn ở nhà… Con có thể cùng anh đi đến cùng trời cuối đất… Nhưng anh ấy bỏ con, đi một mình… Lúc đó con không biết là mình mang thai, con… mãi tới một tháng sau con mới biết!

Cô gái khóc nức nở, xem ra phải cần một chút thời gian để cô ta trấn tĩnh lại.

Ông Chánh án bằng thái độ của các giáo sĩ trước kẻ sám hối, nói:

- Nói tiếp đi.

Keshali nói:

 - Khi con biết mình có thai, con báo ngay cho bà Budan, nói cho bà biết đầu đuôi câu chuyện và nhờ bà giúp cho chuyện không thể ngờ được này để con biết cách xoay xở trong lúc cần kíp. Về sau, hằng đêm con đều thức may áo cho đứa bé sắp ra đời, tới một giờ sáng mới đi ngủ. Ngày nào cũng như ngày nào. Rồi con tìm thêm việc bên ngoài, bởi vì con biết rất rõ thế nào con cũng bị sa thải; nhưng con vẫn phải ở lại đây để kiếm thêm ít đồng tiền công, nó rất cần cho đứa trẻ sau này…

- Thế ra, từ đầu bị cáo không có ý định giết đứa trẻ?

- Ôi! Thực lòng con không hề có ý  ấy, thưa ngài.

- Vậy sao bị cáo lại giết nó?

- Xin ngài hãy nghe con nói đây. Chuyện này đến sớm hơn theo tính toán của con. Lúc đang rửa chén bát trong nhà bếp, đột nhiên con trở dạ. Ông bà chủ đều đã ngủ; con vịn vào thành cầu thang cố sức lên lầu, cuối cùng con nằm vật ra trên sàn gác xép vì không muốn làm bẩn giường. Có lẽ con chịu đựng khoảng một, có khi là hai, cũng có khi là ba tiếng đồng hồ; con không biết gì nữa vì con đau quá; cuối cùng con cố sức tống nó ra ngoài, con có cảm giác là nó đã lọt ra, con liền ôm chặt lấy nó.

Chao ôi, lúc đó con vô cùng hạnh phúc! Con làm mọi việc theo chỉ dẫn của bà mụ. Rồi con đặt đứa bé lên giường. Đứa bé! Ai biết được sau một trận đau đớn kinh hoàng, một sinh linh thật đáng yêu ra đời như vậy! Đàn ông các người thích rong chơi, nếu biết kiểu đau đớn thế này chắc sẽ không còn thích thú làm chuyện đó nữa!

Con ngã xuống, nằm ngửa trên sàn nhà, cơn đau khủng khiếp lại diễn ra lần nữa, từng cơn từng cơn quặn thắt, con tưởng chừng như tắt thở thì đứa bé thứ hai ra đời. Con lại ôm lấy nó như với đứa trước, đoạn đặt nó lên giường. Con phải làm sao với hai đứa trẻ đỏ hỏn này đây? Ngài nói đi… con phải làm sao bây giờ? Một đứa thì còn cố tằn tiện nuôi được, nhưng hai đứa thì không thể. Chuyện này khiến cho đầu óc con mụ mị hẳn đi.

Ngài biết không, con còn biết lựa chọn cách nào đây? Xin ngài hãy nói đi! Ngài biết chứ, con nhìn thấy cái ngày mạt vận của con đã đến! Con lấy chiếc gối áp lên mặt chúng mà không hay biết gì… Con lăn lộn trên sàn khóc ngất và lịm đi… Khi con tỉnh lại, bầu trời đã sáng lên ngoài cửa sổ. Lúc đó cả hai đứa trẻ đã chết ngạt dưới gối. Con ôm xác chúng ra vườn, tìm cuốc đào một cái hố sâu, rồi đào tiếp một cái hố khác. Con không dám chôn chung bởi lo là chúng nó nằm cạnh nhau sẽ hỏi nhau về mẹ chúng! Những đứa trẻ sơ sinh mà chết kiểu này là thiêng lắm!

Sau cùng, con nằm bẹp trên giường không dậy được. Bác sĩ tới. Chuyện gì xảy ra ngài đã rõ, phải không ạ? Đây là tình huống thực, thưa ngài Chánh án. Xin ngài hãy làm những gì ngài muốn, con xin nghe theo!

Trong lúc bị cáo tường trình sự việc, một nửa số bồi thẩm viên thỉnh thoảng rút khăn tay xỉ mũi, lau nước mắt. Nhiều phụ nữ trong phòng xử án khóc rấm rứt, xót xa.

Ông Chánh án hỏi:

- Bị cáo, cô chôn đứa bé kia ở đâu?

Keshali hỏi ngược lại:

- Ngài đã tìm thấy đứa kia?

- Đứa trẻ đó chôn trong vườn rau cải trắng.

- Đúng thế ạ. Còn đứa kia thì chôn ở cạnh giếng nước.

Và rồi cô gái lại khóc thảm thiết, đến nỗi ai cũng mủi lòng khóc theo.

Kết thúc phiên tòa, cô gái họ Bailutang, tên Keshali được ông Chánh án tuyên vô tội.

Guy de Maupassant (Pháp) - Trà Ly (dịch)
.
.