Kính mắt

Thứ Hai, 10/06/2019, 07:59
Bà ngoại thường nói mắt không còn tinh nữa, nhìn mọi vật đều lờ mờ như đi trong sương trong khói.

Không thấy đường, bà không ngừng lau mắt, gặp ai bà cũng nói:

- Trong mắt tôi luôn có một lớp tro, muốn lau đi.

Người ta nói:

- Đó là bệnh tuổi già, muốn hết phải đến bệnh viện.

Minh họa: Lê Tâm.

Bà nói:

- Đến đó làm gì, cả đời tôi chưa hề tốn một đồng tiền thuốc.

 Bà dùng mu bàn tay, dùng khăn tay, dùng vạt áo, có lúc tiện tay còn nhặt cả bít tất các cháu mà ra sức lau khóe mắt.

Cuối tuần qua, con cháu về đầy nhà, thuyết phục mãi mới đưa được bà đến bệnh viện. Trước lúc đi bà nói:

- Là chỉ khám cho biết thôi nhé, không điều trị đâu, tốn tiền vô ích.

Bác sĩ trong bệnh viện nói:

- Bà bị mắc bệnh đục thủy tinh thể, phương pháp tốt nhất là làm phẫu thuật.

 Bà nghe nói vậy, nhất quyết không đồng ý, nói:

- Không chữa đâu, như vậy rất lãng phí.

Người nhà động viên bà nhiều lần, nói với bà phẫu thuật không hề nguy hiểm. Phẫu thuật xong mắt nhìn cái gì cũng rõ, kịch vui trên tivi cũng không còn nhìn mơ mơ hồ hồ nữa.

Bà ngoại nói sợ chết, kì thực là sợ tiêu tiền. Bà tiết kiệm việc ăn việc mặc cả đời, không muốn làm con cái bị phiền phức thêm chút nào nữa, kể cả tiền trị bệnh cho bà.

Bà không nghe người khác khuyên, khăng khăng không chịu làm phẫu thuật. Bà nói:

- Mẹ vốn dĩ là người mù chữ, lại già ngần này tuổi rồi, mắt tốt hơn cũng không làm được việc lớn nữa. Nhìn không thấy thì không thấy, mắt nhìn không thấy thì tâm không phiền, để khỏi phải nhìn trẻ con ăn cơm làm rơi ra đất mà xót ruột.

Thị lực của bà ngoại càng ngày càng kém, ánh mắt tối mờ, ví dụ lúc mặt trời lặn, bà cơ hồ hoàn toàn chỉ dùng hai tay lần mò làm việc.

Con cái xót ruột, động viên bà đi phẫu thuật, cuối cùng bà đề xuất một phương án thỏa hiệp - bà nói:

- Các con mua cho mẹ một cặp kính, mọi người đều nói đeo kính có thể nhìn rõ mọi vật.

Các con gái sau khi bàn bạc, thống nhất mua cho bà một đôi kính lão thượng hạng.

Kính đã mua về, bà ngoại đeo lên. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bà đeo cái đồ này, mặt đẹp ra rất nhiều. Bà nhìn ra bốn phía, khẽ chau mày, mặt hiện rõ vẻ vui mừng. Bà nói:

- Cái đồ này thật là linh, vừa mới đeo lên nhìn cái gì cũng sáng rõ.

Bà vô cùng vừa ý, còn hỏi chúng tôi:

- Cặp kính này chắc chắn là đắt lắm?!

Các con cháu đều rơi lệ. Kì thực bà ngoại chỉ đeo cái khung kính mà thôi, các con vốn dĩ muốn đánh lừa bà một chút, để làm bà hiểu rằng đeo kính chẳng ích gì, để thuyết phục bà đi viện làm phẫu thuật.

Bây giờ bà ngoại đang đeo cái khung cặp kính, tiếp tục dùng tay lần lần mò mò, nhưng bà cứ gặp người là nói:

- Cặp kính này thật là tốt, nhìn cái gì cũng rõ, cặp kính rất đắt tiền, con cháu tôi mua cho tôi đấy.
Truyện vui của Lao Mã (Trung Quốc)- Minh Thương (dịch)
.
.