Cao thủ thất thủ

Thứ Năm, 12/09/2019, 15:33
Nhị Hắc là một tên trộm. Một hôm, hắn lái xe chạy trên đường và bị một chiếc limusine đột ngột chuyển làn đường ra trước xe hắn. May thay, Nhị Hắc phanh xe kịp thời nên tai nạn đã không xảy ra.

Nhị Hắc huýt sáo phản đối và thật không ngờ, người đàn ông trung niên lái chiếc limusine xuống xe, tới trước mặt Nhị Hắc, chửi bới và cho hắn hai cái bạt tai mạnh đến nỗi nổ đom đóm mắt.

Biết không thể nói chuyện phải trái với loại người này, Nhị Hắc vội nở nụ cười: “Ông anh, tôi sai rồi, tha cho tôi đi!”.

Nhìn theo người đàn ông đang dương dương đắc ý nhảy vào xe phóng đi, Nhị Hắc xoa xoa khuôn mặt đau đớn và bỏng rát rồi phá lên cười. Hắn quyết định dùng tuyệt kỹ mở khóa của mình để cho người đàn ông trung niên kia biết tay.

Hóa ra, cha của Nhị Hắc là một thợ khóa lừng danh và từ thiếu thời, hắn đã học được từ cha mình rất nhiều. Khi trưởng thành, Nhị Hắc không chỉ lười biếng mà còn rất giỏi đánh bạc và hắn sẵn sàng trộm cắp nếu không có tiền. Điều đáng “tự hào” nhất là, trong sáu năm hắn đã phạm tội tới 36 lần mà chưa hề bị bắt lần nào.

Không bao giờ Nhị Hắc lại bắt đầu một cách đơn giản, dễ dàng. Hắn luôn tìm hiểu kỹ càng tình hình của “mục tiêu”, sau đó mới lập phương án tốt nhất để hành động. Qua một thời gian theo dõi, Nhị Hắc được biết người đàn ông trung niên đó tên là Hồ Đại Pháp, là chủ của một nhà máy. Hồ Đại Pháp rất giàu có và gia đình ba người sống trong một biệt thự ba tầng ở ngoại ô.

Minh họa: Tô Chiêm.

Tìm hiểu kỹ hơn, Nhị Hắc còn được biết là nhà máy của Hồ Đại Pháp chuyên sản xuất cửa chống trộm và hệ thống chống trộm của ngôi biệt thự là do chính tay Hồ Đại Pháp thiết kế. Điều đó khiến Nhị Hắc chần chừ, nhưng rồi sau nhiều lần thận trọng cân nhắc, vả lại không thể nuốt trôi được cục tức đó nên Nhị Hắc càng quyết tâm phải mạo hiểm.

Quyết định hành động, Nhị Hắc bước vào vị trí. Qua quan sát tỷ mỷ, hắn phải thừa nhận rằng những thiết kế của Hồ Đại Pháp thực sự rất chuyên nghiệp. Tất cả cửa ra vào và cửa sổ đều được thiết kế rất chắc chắn và kín đáo, không có một khe hở để một con ruồi có thể chui lọt. Nhưng điều khiến Nhị Hắc ngạc nhiên là Hồ Đại Pháp quá tự tin, tự tin đến mức không lắp đặt các thiết bị theo dõi, giám sát.

Thế là, Nhị Hắc tự giam mình ở nhà trong năm ngày để đặc chế một bộ công cụ mở khóa và sau đó kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

Nửa tháng sau đó, Hồ Đại Pháp lái xe chở vợ con đi chơi. Nhị Hắc nắm ngay lấy cơ hội hiếm có này và bắt đầu hành động vào lúc một giờ sáng hôm đó. Nhờ vào kỹ thuật mở khóa, hắn nhanh chóng mở được khóa cổng rồi vào nhà một cách trơn tru. Trong các phòng ở tầng ba, Nhị Hắc không tìm thấy được thứ gì có giá trị, nhưng hắn tin rằng nhất định Hồ Đại Pháp phải có một chiếc két sắt ở trong nhà. Bằng kinh nghiệm của mình, hắn tin rằng chiếc két sắt có khả năng được giấu dưới tầng hầm, vì vậy, hắn tìm đường đi xuống tầng hầm.

Sau bậc thang cuối cùng là một hành lang ngắn dẫn đến một cánh cửa an ninh được lắp đặt trên bức tường. Phải mất hơn một giờ đồng hồ, sử dụng gần như tất cả các công cụ trong bộ đồ nghề, cuối cùng hắn thì cũng mở được khóa. Cửa đã được mở nhưng sự phấn khích của Nhị Hắc lập tức bị dập tắt, hắn đứng chết lặng trước một bức tường xi măng cứng như thép. Cái cánh cửa vừa mới mở đó chỉ là một cái cửa giả, được khảm vào bức tường.

Biết được sự lợi hại của Hồ Đại Pháp, Nhị Hắc nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu tìm cánh cửa thật. Hắn đứng quan sát các bức tường trong một thời gian dài và phát hiện ra cánh cửa được ẩn sau một bức tranh phong cảnh khổng lồ. Hắn nhổ vài chiếc đinh ghim trên bức tranh và một cánh cửa an ninh lộ ra. Cố chịu đựng mệt mỏi, Nhị Hắc nhặt đồ nghề lên, loay hoay một mạch hai mươi phút để phá chiếc khóa.

Nhị Hắc mở được cửa và không khỏi chết lặng: Lại một cánh cửa khác xuất hiện trước mặt hắn. Nhị Hắc nhìn chằm chằm vào cánh cửa rất lâu để nghiên cứu cách phá rồi đột nhiên vỗ trán và cười một tiếng: Thực ra chiếc khóa cửa này rất bình thường, hắn vặn núm cửa và đẩy nhẹ là cánh cửa mở ra.

Sau khi vào trong, Nhị Hắc cảm thấy rằng không phải mình đang ở trong tầng hầm, mà là đang ở trong một vườn động vật nhỏ: Có nhiều cái lồng ở khắp nơi, bên trong lồng là những động vật sống như cầy hương, tê tê, rắn... Nhị Hắc đảo mắt tìm kiếm và thấy một chiếc két sắt ở góc phía Nam.

Bằng chiếc chìa khóa vạn năng tự chế, không tốn nhiều công sức Nhị Hắc đã mở được khóa két, trong két có hơn 200.000 nhân dân tệ tiền mặt. Hắn vơ số tiền, bỏ vào chiếc túi nhựa màu đen đã chuẩn bị trước và hài lòng bước ra phía cửa.

Nhị Hắc đến bên cửa và thấy cửa đã bị khóa. Một dự cảm đáng ngại và không rõ ràng tràn ngập lòng hắn, gã định thần nhìn kỹ: Ngoài một thiết bị nhập dấu vân tay gắn trên cánh cửa thì không có một ổ khóa nào. Nhị Hắc thực sự sốc, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trong một khoảnh khắc, hắn quyết định thử phá cửa bằng mọi loại công cụ nhưng điều khiến hắn thất vọng là, cửa không mở được mà còn có thứ dụng cụ bị phá hỏng vì dùng lực quá mạnh.

Nhị Hắc hoàn toàn tuyệt vọng. Phải đến lúc đó, hắn mới thừa nhận là mình đã bị cao thủ chống trộm Hồ Đại Phát đánh bại. Nhị Hắc không lo về việc Hồ Đại Pháp sẽ báo cảnh sát vì mặc dù không có chút văn hóa, hắn cũng biết rằng việc mua bán động vật hoang dã của Hồ Đại Pháp là trái pháp luật. Nghĩ tới, nghĩ lui, Nhị Hắc cho rằng sẽ không có gì khác hơn ngoài hai tình huống sau: một, Hồ Đại Pháp sẽ nện cho hắn một trận rồi để cho hắn đi; hai: Chuyện của hắn và Hồ Đại Pháp là riêng tư, đều là phạm pháp nên Hồ Đại Pháp sẽ ép hắn phải bỏ ra một khoản tiền lớn rồi mới để cho hắn đi.

Để tránh tình huống đầu tiên, Nhị Hắc dự định khi gặp mặt Hồ Đại Pháp sẽ chủ động chọn tình huống thứ hai. Sau khi thoát nạn, Hồ Đại Pháp sẽ không phải sợ rằng hắn sẽ làm lộ chuyện hoặc tệ hơn là sẽ báo cảnh sát, vì kiểu gì thì hắn cũng nắm đằng chuôi.

Nghĩ đến đây, Nhị Hắc thấy tạm thời yên tâm, không còn quá lo lắng nữa. Bận rộn cả nửa đêm, hắn thấy rất mệt nên ngồi tựa vào cửa mà ngủ gục.

Trong khi Nhị Hắc ngủ rất ngon lành, đã xảy ra một việc mà trong mơ hắn cũng không thể thấy: Có một con rắn bị nhét trong chiếc túi nhựa đang vật lộn để cố thoát ra ngoài vì miệng túi không được buộc chặt. Con rắn trườn sang một bên thân của Nhị Hắc rồi cắn một miếng vào chân trái của hắn khiến Nhị Hắc thét lên đau đớn và tỉnh dậy. Hắn đá văng con rắn và khập khiễng chạy đến trước chiếc két bảo hiểm, ngồi xuống đặt hai chân lên nóc két rồi quay đầu nhìn lại, mới thấy rằng con rắn không đuổi theo hắn.

Nhị Hắc thở ra một hơi và bắt đầu xử lý vết thương. Hắn tháo giây giày buộc chặt mắt cá chân, sau đó bóp ra một ít máu đen. Trong khi làm những điều đó, Nhị Hắc cảm thấy đau đầu, nghẹn thở, buồn nôn, chảy nước dãi... và nhanh chóng nhận ra rằng mình vừa bị một con rắn độc cắn, rồi càng nghĩ càng sợ, thấy không thể cố gắng hơn được nữa, hắn rút điện thoại di động, bấm số 110 gọi cho cảnh sát. Sợ rằng cảnh sát không kịp đến, hắn còn mô tả khá tỷ mỷ chi tiết căn phòng ngầm.

Ngay sau khi cảnh sát tới, họ chia thành hai nhóm. Một nhóm hai người đưa ngay Nhị Hắc đi bệnh viện cấp cứu, một nhóm bốn người ở lại bảo vệ hiện trường và giăng lưới chờ Hồ Đại Pháp.

Sau khi được tiêm huyết thanh chống độc ở bệnh viện, cảnh sát đưa Nhị Hắc về đồn để lấy lời khai. Ban đầu, Nhị Hắc khăng khăng là mới phạm tội lần đầu nhưng viên cảnh sát giàu kinh nghiệm chỉ cười khẩy, không tin lời nói của hắn: Người ta đã khám nhà Nhị Hắc và thu được khá nhiều đồ ăn cắp. Đối mặt với những chứng cứ rất nặng ký ấy, Nhị Hắc đã không thể chối cãi và phải khai nhận tất cả. Nhóm cảnh sát thứ hai mai phục ở hiện trường hơn ba giờ đồng hồ và cuối cùng cũng tóm được Hồ Đại Pháp - kẻ đang háo hức trở về nhà để cho thú ăn dưới tầng hầm. Hồ Đại Pháp không còn gì để nói nhưng anh ta sẽ phải khai báo rõ tất cả sự thật đã phạm tội.

Hóa ra, Hồ Đại Pháp mua, bán động vật hoang dã đã hơn hai năm. Bởi vì chỉ giao dịch với những mối hàng đã quen thuộc và tin tưởng nên việc kinh doanh bất hợp pháp của anh ta luôn diễn ra suôn sẻ, chưa bao giờ sơ sảy gì. Lần theo các manh mối do Hồ Đại Pháp cung khai, cảnh sát đã lần ra dấu vết và không chỉ tiêu diệt một băng nhóm kinh doanh, giết hại động vật hoang dã, quý hiếm mà còn đưa hơn một chục chủ nhà hàng ăn uống có hành vi kinh doanh, tiêu thụ động vật hoang dã ra trước pháp luật.

Vài tháng sau, bị kết án tù, Nhị Hắc tỏ ra rất hối hận. Hắn đã từng được cha mình nhắc nhở “Ngay cả khi có tay nghề giỏi, có kỹ thuật tốt hỗ trợ, con cũng không bao giờ được làm việc xấu, vì như thế sẽ vừa làm hại người khác, vừa tự hại chính mình...”. Giống như Nhị Hắc, Hồ Đại Pháp cũng đang ngồi tù ở một nơi khác, ăn năn mỗi ngày. Anh ta ăn năn vì đã quá tham lam và quá tự tin, thường lẩm bẩm một câu nói tưởng chừng cũ kỹ “Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.

Nhiệm Hoành Vỹ (Trung Quốc)- Trần Dân Phong (dịch)
.
.