Bả tình

Thứ Năm, 26/03/2020, 09:19
Thật ra, lão Trạch đã bị coi là hạng người vô dụng từ lâu rồi. Nhưng cái tinh, cái tướng của lão lấn át được vợ con. Bởi vậy, cho dù lão suốt ngày chỉ lo ngao du phóng túng với lũ phàm phu tục tử ở khắp đó đây, thế nhưng vợ con hắn cũng chả dám than vãn tới nửa lời...

Lão Trạch bỏ nhà đi biền biệt mấy năm trời mới trở về. Cả nhà lão, từ vợ con đến các cháu nội ngoại đều bồng bế nhau ra tận cổng đón lão. Lão Trạch chẳng nói chẳng rằng, hẩy tay, bước thẳng vào nhà, rẽ sang gian buồng nơi có chiếc hòm gỗ của riêng lão. Lão Trạch cài then cửa lại rồi lấy ra từ tay nải một cái bọc được chằng buộc rất kỹ, cất cẩn thận dưới đáy hòm. Xong xuôi, lão mới quay ra bắt chuyện với đám người nhà đang chưng hửng, chờ lão ở bên ngoài.

Lão Trạch dừng ánh mắt trên khuôn mặt Hợi, đứa con trai duy nhất trong số cả đàn con của lão. Bên cạnh Hợi, còn có một thiếu phụ, bộ dạng có vẻ rất khép nép. Anh chàng chỉ người thiếu phụ, nói:

- Đây là vợ con, thầy ạ!

- Mày lấy vợ hồi nào? Lão Trạch hỏi.

- Dạ, năm ngoái ạ.

Lão Trạch im lặng. Cục yết hầu trên cổ lão cứ chạy rần rật. Đến tối, khi mọi người đã tản đi hết, lão Trạch gọi Hợi tới, gặng chuyện:

- Mày năm nay mười bảy, đã vội lấy vợ sớm thế! Con bé người ở đâu?

- Nhà con ở xã dưới.    

- Giá cứ từ từ, phen này thì cứ gọi là nhất mày. Thôi, đã trót thế, cứ để đấy rồi tao sẽ tính!

Hợi không hiểu ý bố muốn nói gì, đành im lặng. Được ít hôm, lão gọi vợ chồng Hợi tới, bảo:

- Tao với bu mày con cái cả đàn. Ông bà bên ấy chỉ có mình vợ mày. Nếu hai đứa ưng, tao cho về bên ấy ở rể.

Hợi thấy bố không ưa con dâu, suốt ngày khinh khỉnh, hễ cất giọng là tiếng bấc tiếng chì nên nghe nói thế thì bằng lòng ngay.

Lão Trạch cả mừng, rót chén rượu, tợp một hơi cạn sạch, rồi đứng dậy, bước tới chiếc hòm gỗ lấy ra cái bọc mà lão đã cất từ hôm mới về. Lão mở gói, định nhìn chơi cái xem thế nào, nhưng không ngờ, một thứ mùi thơm rất lạ tỏa ra ngào ngạt, khiến lão cứ ngây ngất. 

Lão Trạch ngó trước ngó sau, rồi cuống cuồng gói lại cẩn thận, đặt vào chỗ cũ. Lão đứng dậy. Kì lạ chưa, trong nhà, ngoài sân bỗng dưng có biết bao nhiêu loài bướm hối hả bay tới. Những con bướm đủ các sắc màu, nháo nhác, bay qua, bay lại, như đang muốn tìm kiếm cái gì. Lão Trạch run lên vì sung sướng: “Đời tao hỏng thì đã đành rồi. Nhưng thằng Hợi nhất định phải lấy được con vợ đẹp như tiên mới bõ công tao bươn chải!”.

*                                                            

Thật ra, lão Trạch đã bị coi là hạng người vô dụng từ lâu rồi. Nhưng cái tinh, cái tướng của lão lấn át được vợ con. Bởi vậy, cho dù lão suốt ngày chỉ lo ngao du phóng túng với lũ phàm phu tục tử ở khắp đó đây, thế nhưng vợ con hắn cũng chả dám than vãn tới nửa lời.

Trước ngày lão Trạch bỏ nhà ra đi, trong một lần nhậu nhẹt, lão nghe đồn, ở vùng rừng núi nọ có ông thày phù thủy pháp thuật rất cao cường, có thể quyến rũ bất kỳ người đàn bà nào nếu ông muốn chiếm đoạt để thỏa thê dục tính hoặc làm thú chơi riêng.

Lão Trạch nghe nói thấy mê mẩn cả người: “Cho dù phải làm thân trâu ngựa cũng phải học bằng được cái phép lạ ấy!”. Lão Trạch thề với đám bạn phàm phu tục tử. Và lão khăn gói ra đi…

Sau một thời gian lặn lội, rốt cuộc, lão Trạch cũng tìm được đến nơi mà lão cần đến.

Minh họa: Lương Xuân Đoàn

Nhà thầy phù thủy nọ là một căn nhà sàn nhỏ, nằm dưới gốc sồi rất lớn. Sau lưng là cánh rừng già. Phía trước mặt có một thung lũng khá rộng, cây cối rậm rạp, tiếng chim kêu vượn hú lẫn trong hơi sương mờ ảo đã tạo thành một cảnh trí vừa hoang liêu, vừa rất bí hiểm.

Lão Trạch nhìn quanh, có vẻ bán tín bán nghi. Chẳng lẽ một tay cao thủ, danh tiếng lẫy lừng thiên hạ mà lại ăn ở trong ngôi nhà đơn sơ như vậy? Lão còn đang tần ngần thì từ trong căn nhà sàn vang lên chuỗi cười thật lớn, rồi một ông già râu tóc bạc phơ, tay cầm chiếc quạt mo xuất hiện. Ông già bước tới bước lui dọc hành lang trước cửa rồi dừng lại, chỉ lão mà rằng:

- Ta biết, nhà ngươi đến đây tìm ta, mang theo cái bụng chứa đầy tà mưu, dâm loạn. Ngươi hãy mau mau quay về, kẻo có hối cũng không kịp nữa!

Ông già đó chính là Thầy pháp trong lời đồn đại mà lão Trạch đã nghe thấy. Vừa nói xong, Thầy Pháp đã quay lưng, bước vào nhà rồi khép cánh cửa gỗ lại. 

Lão Trạch chết lặng như bị trời trồng. Từ con người ấy toát ra một vẻ rất uy phong, lại biết rõ bụng dạ của mình thì lão phát hoảng. Lão Trạch quỳ mọp xuống, kêu cầu Thầy pháp giúp đỡ. Nhưng vô vọng. Tiếng kêu cầu của lão bị nuốt chửng bởi khu rừng già. Lão Trạch lại gào lên. Lão gào đến nỗi khản đặc cả cổ mà cánh cửa đen sì vẫn đóng im ỉm. Lão Trạch đành ngồi chờ. Đến tận chiều muộn, Thầy pháp mới chịu xuất hiện trở lại.

- Ta đã cho ngươi cơ hội rời khỏi lãnh địa này, nhưng bây giờ thì đã muộn. Nhà ngươi sắp nguy to rồi. Khi mặt trời lặn, cả bầy thú dữ sẽ ra đón lõng khắp các ngả đường. Nhà ngươi làm sao có thể thoát khỏi nanh vuốt của chúng!

Lão Trạch nghe Thầy pháp nói, vội dập đầu lạy lục, van xin, nhưng Thầy pháp vẫn lạnh lùng, chỉ lão Trạch nói tiếp:

- Giáo phái của ta không được phép dung nạp những hạng người như ngươi. Nếu muốn bước qua ngưỡng cửa căn nhà này, ngươi sẽ phải chịu sự hành khổ suốt đời. Nếu không thế, thánh đường của ta bấy lâu vốn thanh sạch sẽ bị ngươi làm vấy bẩn mất.

Thầy pháp nói xong lại bỏ mặc lão Trạch. Khi cánh cửa vừa khép chặt thì cũng đúng lúc ông mặt trời chui tọt xuống phía sau rặng núi bên kia thung lũng. Lão Trạch còn chưa kịp định thần thì đã nghe một tiếng hổ gầm, rồi tiếp đến, cả bầy hổ thi nhau gầm rú làm kinh động cả khu rừng. Lão Trạch ngoái đầu nhìn lại. Trên con đường men theo bìa rừng, một mãnh hổ to như con bò mộng chỉ cách lão chừng non nửa dặm đường đang lừng lững tiến về phía lão. Lão Trạch cả sợ, cố hết sức gào thét:

- Xin ngài cứu mạng! Xin ngài gia ân cứu mạng!...

Cánh cửa gỗ của căn nhà sàn vẫn lạnh lùng, vô cảm. Con hổ càng tiến gần lão hơn. Lão Trạch thất kinh, vội nhảy ào lên cầu thang, xô cửa đánh rầm một cái. Lão định lao thẳng vào nhà nhưng còn chưa kịp bước chân qua ngưỡng cửa thì có hai gã đàn ông cao lớn, mặt mũi nhằng nhịt những hình yêu ma, quỷ quái, lập tức đón lõng. Chúng chẳng nói, chẳng rằng, đưa bàn tay cứng như thép, siết chặt hai cánh tay lão Trạch, lôi ngược ra ngoài, đưa lão tới một gian buồng nhỏ phía sau căn nhà sàn, rồi lột hết quần áo của lão…

*

Lão Trạch giữ được mạng sống khỏi bị làm mồi cho cọp dữ, nhưng cái thứ quý giá nhất của đàn ông thì đã bị hai thằng khốn nạn đè ngửa ra mà thiến mất rồi.

Lão Trạch đau đớn, vò đầu bứt tai, oán trách cái kiếp đời viển vông chó má của mình đã tự chuốc họa vào thân. Lão nghĩ đến lũ bạn phàm phu tục tử: “Hóa ra, những lời đồn đại toàn láo toét cả. Tiên sư đời! Tiên sư chúng nó!”.

Rồi ngày tháng qua đi thật mau, bây giờ thì lão Trạch hiền như que củi khô. Lão đã quen với thân phận của lão rồi. Lão được Thầy pháp giao cho công việc chăn dắt một đàn dê. Ngày ngày, lão lùa dê xuống thung lũng ăn cỏ. Tối về, lão cùng tất cả những người trong nhà phủ phục cầu nguyện trước bàn thờ của giáo phái. Thầy pháp là người sống rất thanh sạch, không có vợ, cũng chẳng có một người đàn bà nào bên cạnh như lời thiên hạ từng đồn đại. Tôi tớ trong nhà rất tâm phục vì tin ông là một bậc thánh, có pháp thuật sai khiến được cả bầy yêu ma, quỷ quái, và muôn loài động vật trong khu rừng này.

Lão Trạch cũng nhanh chóng bị thu phục. Đàn dê do lão chăn dắt lớn nhanh như thổi, mùa xuân thì sinh sôi nảy nở, mùa hè thì béo trục, béo tròn, khiến Thầy pháp rất bằng lòng và hứa sẽ thưởng công cho lão.

Vào một ngày cuối xuân, khi băng giá đã tan trên đỉnh núi phía bên kia thung lũng. Thầy pháp gọi lão Trạch tới, bảo:

- Số phận con người là do Trời định đoạt. Ta vừa bấm số cho ngươi, thấy ngươi đã trả xong kiếp nợ nần siêu nhiên rồi. Bây giờ, nếu ngươi muốn rời khỏi lãnh địa của ta để trở về sinh quán, ta cho phép ngươi được tự do lựa chọn.

Lão Trạch nghe nói, cúi đầu:

- Bẩm sư phụ, con đã đánh mất cái bổn phận của người đàn ông, bây giờ chẳng còn mặt mũi nào để gặp vợ con nữa. Con xin ở lại, suốt đời làm thân trâu ngựa hầu hạ sư phụ, được thế cũng là mãn nguyện cho con lắm rồi!

Thầy pháp nhìn lão Trạch, nói:

- Âu cũng là nghiệp chướng mà thôi, ngươi đừng than thân trách phận làm gì nữa! Để bù lại, ta sẽ giúp ngươi có được một báu vật, xem như ngươi đã mang cái phúc về cho cả nhà rồi đấy.

Lão Trạch nghe nói đến báu vật thì cả mừng, vội cúi đầu:

- Con nguyện suốt đời tri ân sư phụ!

Thầy pháp dắt kẻ bề tôi tới gốc sồi, chỉ sang dãy núi trước mặt, nói:

- Bên dãy núi ấy, hiện có hai con vật lạ do nguyên khí của trời đất sinh ra. Chúng chỉ nhỏ bằng cái chén hạt mít, hình thù rất kỳ dị, không giống bất kỳ một loài động vật nào trên đời. Con vật trên ngọn núi phía Đông, tích tụ dương khí của những tia nắng đầu tiên khi mặt trời mọc, tạo thành nguyên cấu của giống đực. Con vật dưới chân núi phía Tây, tích tụ âm khí từ lòng đất tỏa ra khi mặt trời lặn, tạo thành nguyên cấu của giống cái. 

Chúng luôn hướng về nhau. Mệnh Trời đã sắp đặt sẵn, chúng sẽ được gặp nhau vào đúng thời khắc tròn một ngàn năm sinh ra chúng. Khi ấy, chúng sẽ bện chặt vào nhau bằng cái miệng hệt như loài ốc. Từ cái miệng của chúng, tiết ra một thứ sinh khí màu hồng, trong suốt như ngọc thạch. Thứ sinh khí ấy là tinh túy của sự hòa hợp âm dương, lại được phù phép thiêng liêng của trời đất. Ai may mắn có được, đem gối đầu giường thì vợ chồng sẽ yêu thương nhau đến trọn đời, con cái sinh ra sẽ được phương trưởng, thành đạt, ít ai bì kịp.

Lão Trạch nghe sư phụ nói rành rọt, càng mừng rỡ hơn, nhưng khi nhìn đỉnh núi cao ngất, trùng trùng điệp điệp thì trong lòng lấy làm mông lung, ngao ngán vô cùng. Thầy pháp như biết rõ bụng dạ của lão Trạch, bèn nói:

- Nhà ngươi đừng lo, thứ sinh khí do hai sinh vật lạ ấy tiết ra có hương thơm ngào ngạt như ngàn vạn loài hoa rừng. Bởi thế, từng đàn bướm từ khắp các chốn sẽ bị mê dụ, kéo đến rất đông. Nhà ngươi ắt sẽ tìm được dễ dàng mà thôi.

Thầy pháp nói đến thế rồi nghiêm nét mặt lại, bảo:

- Hiện tại, có rất nhiều kẻ du thủ du thực, tà mưu dâm loạn y hệt nhà ngươi khi xưa cũng đang săn tìm hai con vật lạ ấy, hòng biến báu vật của đất trời thành thứ bả tình, lừa lọc nhân gian…

Lão Trạch tò mò hỏi:

- Thưa sư phụ, làm sao chúng có thể biến báu vật của đất trời thành bả tình? 

- Thứ sinh khí màu hồng, trong suốt như ngọc thạch kia chẳng khác gì con dao hai lưỡi, nếu đem quện với mồ hôi của mình, kẻ khác giới chạm phải, sẽ bị mê hoặc đến chết cũng không thể rời ra nổi. Tình yêu của con người là nhân duyên trời định. Nếu dùng bả tình để cưỡng ép, chiếm đoạt, chẳng phải đã phạm tội tày đình đó sao? Bởi vậy, ta không muốn để báu vật của trời đất lọt vào tay những kẻ thủ ác. Nhà ngươi cần nhớ những điều ta dạy nếu không muốn chuốc lấy hậu họa sau này!

Lão Trạch nghe sư phụ nói, vội dập đầu cảm tạ. Thầy pháp nhìn lão Trạch, nói tiếp:

- Nếu ngươi để lộ tung tích cho bọn người kia biết thì sẽ khó lòng bảo toàn được tính mạng đấy, bởi vậy, khi tìm được báu vật, ngươi hãy nhanh chóng ngắt lá cây ở đúng nơi chúng gặp nhau mà gói cho thật kỹ. Khi hương thơm không lọt được ra ngoài thì đàn bướm kia ắt tản đi hết. Lúc ấy, nhà ngươi sẽ không còn phải lo sợ gì nữa.

- Con xin vâng lời sư phụ dạy bảo!

Thầy pháp gật gù, đưa tay vỗ vỗ lên vai lão trạch:

- Chưa hết, còn điều này mới thực là quan trọng, nhà ngươi cần phải nhớ kỹ, hai con báu vật ấy, chẳng phải chỉ có người trần mắt thịt như các ngươi thèm muốn, mà còn không ít các loài ma quỷ cũng đeo bám từ hàng trăm năm nay. Khi nào lấy được, ngươi nhớ mang về đây ta làm lễ hóa giải ma quỷ cho. Nếu ngươi không nghe lời ta thì hậu quả sẽ khôn lường, đến lúc đó, đừng có trách ta là không nói trước!

Lão Trạch lại dập đầu cảm tạ sư phụ, rồi xin cáo từ. Quả nhiên, lão đã tìm được hai con vật lạ không mấy khó khăn nhờ những đàn bướm từ khắp nơi hối hả bay tới. Lão Trạch vội vàng làm theo lời chỉ bảo của sư phụ rồi cho báu vật vào chiếc tay nải đang khoác trên vai. Tuy nhiên, lão đã phớt lờ lời dặn sau cùng, cứ thế tìm đường, chuồn thẳng…

*                                                                

Vợ chồng Hợi dắt nhau về nhà ngoại đã được ít bữa. Lão Trạch mừng lắm, suốt ngày tất tả với việc thực hiện ý đồ của lão. Cái bả tình lợi hại ấy, trên đời này chỉ mình lão có. Lão chắc mẩm như thế nên trong lòng càng thêm sôi sục. Đi đâu, lão cũng ngơ ngáo tìm kiếm, nhưng rồi lại lắc đầu. Cả làng, cả xã, chẳng có đứa con gái nào vừa được mắt lão.  

Lão Trạch bóp trán suy nghĩ. Rồi bất chợt, lão nhớ tới phố huyện. Ngày trước, lão đã chẳng từng nhẵn mặt ở đấy mà lại. Lão vỗ đùi đánh đét một cái: Ở ngoài phố huyện, đàn bà con gái cứ gọi là nhiều như vỏ hến đổ cạnh cầu ao. Suýt nữa thì ta quên béng đi mất!         

Lão Trạch lập tức mò lên phố huyện. Thế nhưng, cái giống người nửa nạc, nửa mỡ, tính nết khó khăn y như khỉ ăn phải gừng, khiến lão cứ nguây nguẩy, so đo. Lão Trạch đi mãi, tìm mãi, rốt cuộc, vẫn chẳng có đứa con gái nào làm cho lão được vừa mắt…    

Một hôm, lão Trạch đang phởn phơ ngoài phố thì gặp một đám hàng xáo quảy hàng đi qua. Ánh mắt lão Trạch đậu ngay ở cô gái đi giữa. Cô gái mặc cái yếm hồng, da dẻ trắng nõn làm mắt lão Trạch sáng lên. Được! Lão Trạch vội vàng bám theo. Đến chợ, lão nhìn nhìn, ngắm ngắm, thấy cô gái mặc yếm hồng cứ tươi roi rói, lúc nào cũng đon đả, mời chào khách đến khách đi thì lão thấy vừa lòng ghê lắm.

Lại nói về cuộc sống của vợ chồng Hợi khi ấy đang xum vầy, bỗng dưng Hợi nhận được lời nhắn của cha gọi về gấp. Hợi là người con rất hiếu thảo với cha mẹ nên vội vàng thu xếp công việc về ngay.

Lão Trạch thấy con trai về thì mừng lắm. Ngay lập tức, lão nói ý định muốn tìm vợ mới cho Hợi, nhưng lão đã bị Hợi phản đối quyết liệt:

- Con xin cha đừng làm thế, Ông Giời bắt tội đấy cha ạ!

Lão Trạch giậm chân đành đạch:

- Chẳng có giời đất nào hết, mày phải nghe lời tao!

Lão Trạch nói xong, nguẩy đít, chắp hai tay sau lưng, đi đi, lại lại, bày mưu tính kế. Được! Tao sẽ có cách! Rồi lão tảng lờ như không để ý tới cái chuyện vừa nói với Hợi khi nãy. Lão xuống giọng ngọt xớt, bảo Hợi giúp lão mang thúng lúa ra xay giã. Hợi ngoan ngoãn vâng lời, cởi áo, vắt lên chiếc dây phơi bên cạnh, bưng thúng lúa đổ vào cối rồi bải người ra kéo. Chiếc cối xay quay tít mù. Chỉ một loáng, lúa trong cối đã vơi đi già nửa. Mồ hôi tóa ra, chảy thành dòng trên mặt, trên cái lưng trần bóng nhẫy của Hợi. Lão Trạch mừng húm, đưa con trai một chiếc khăn nhỏ bằng vải bảo Hợi lau mồ hôi. Hợi không hề hay biết đó là ý đồ của cha nên cứ theo lời cha dặn mà làm...

Lão Trạch cười he hé, bảo Hợi ngày mai lại giúp lão quẩy gạo ra chợ huyện để bán. Hợi cũng ngoan ngoãn gật đầu. Lão Trạch lấy cái khăn thấm mồ hôi của Hợi, yểm bùa mê xong, rồi gói bơ gạo vào đó.

Hôm sau, hai cha con lão Trạch quảy gạo ra chợ huyện. Vừa đến chợ, lão Trạch đưa bọc gạo cho Hợi, bảo trao cho cô gái mặc yếm hồng để ướm giá.    

Hợi tin thật. Lão Trạch kê đòn gánh ngồi đợi bên ngoài, theo dõi nhất cử nhất động của hai người. Khi cô gái mặc yếm hồng vừa đưa tay đỡ bọc gạo, bỗng thấy người run bắn lên như bị trúng gió độc. Bọc gạo rơi xuống đất, vãi tung tóe. Cô gái thấy vậy, hoảng hốt nói:

- Tôi xin lỗi anh, tại tôi hậu đậu quá. Gánh gạo của anh đâu, tôi sẽ mua tất cho anh vậy?

Hợi bảo:

- Không sao, tại tôi cả đấy. Bỗng dưng tôi…

Hợi định nói gì, nhưng không làm sao mở miệng được nữa. Cô gái cũng vậy, cũng bỗng dưng thấy tâm trí rối bời, rồi mê mê, hoặc hoặc. Bốn con mắt dán chặt vào nhau như bị thôi miên. Lát sau, Hợi từ từ đứng dậy, nói:

- Thôi, chào cô, tôi phải về đây. Tôi đã để cha phải đợi lâu quá rồi.

Hợi vừa định quay gót, bỗng cô gái bảo:

- Anh ơi, nhà anh ở đâu, cho tôi đi theo với!

Hợi chẳng nói chẳng rằng, cứ thế bước đi, cô gái bỏ cả hàng quán, vội vàng bước theo Hợi về đến tận nhà.                        

Lão Trạch thấy đã đạt được ý đồ, mừng lắm, vội báo tin ngay cho vợ của Hợi biết con trai lão đã lấy người khác làm vợ. Thế là từ đó, Hợi và cô gái bán hàng xáo đã nhanh chóng trở thành vợ chồng. Hợi quên hẳn mình từng có cô vợ rất hiền thảo, tưởng sẽ thương yêu nhau đến trọn đời, mãn kiếp.

Người vợ mới của Hợi cũng vậy. Cô tên Nết, tuổi vừa tròn mười bảy, vốn đẹp cả người, lại đẹp cả nết. Nhà Nết ở bên kia sông cái, đã có một gia đình yên ấm không kém gì Hợi. Vợ chồng Nết có một cô con gái sắp tròn một năm tuổi, xinh xắn, ngoan ngoãn. Ngày ngày, Nết quảy gạo sang sông, ra chợ huyện để bán. Hai vợ chồng Nết hợp sức làm ăn, buôn bán rất phát tài. Nết lại khéo thu vén cửa nhà nên chả mấy chốc hai vợ chồng đã có của ăn của để. Cả làng, ai nấy đều nể trọng, quý mến vợ chồng Nết.

Từ ngày Nết theo Hợi về làm vợ, cái tâm tưởng của người dính phải bùa mê cũng lạ lùng lắm. Lúc thực, lúc hư. Lúc thì cuồng si, mê dại. Nhưng cũng có lúc cứ mơ mơ màng màng, nhớ chồng, thương con ở nơi quê nhà. Nàng thẫn thờ, nhiều lúc cũng muốn bứt phá tất cả để trở về, nhưng lạ thay, cứ ra đến đầu ngõ thì đầu óc lại u mê tăm tối, quên mất cả đường đi lối lại…

Rồi sau đó không lâu, Nết biết mình đã mang thai. Tâm trạng của nàng mỗi ngày càng thêm trăn trở. Cứ chiều chiều, Nết lại ra ngồi cạnh cầu ao sau vườn. Nàng tần ngần, đặt bàn tay trắng nõn lên cái bụng đang to dần lên và không còn dám tơ tưởng đến chuyện về quê nữa.

Đủ chín tháng mười ngày, Nết sinh được cậu con trai rất kháu khỉnh, đặt tên là Ất. Ít lâu sau, nàng lại sinh thêm cô con gái nữa, đặt tên là Na...

Chẳng mấy chốc, cả hai đứa đều khôn lớn. Na càng lớn càng xinh đẹp, đôi mắt hiền như mắt con nai, tiếng nói trong veo như tiếng con chim hót. Cô bé đẹp đến nỗi khắp cả vùng ai ai cũng phải trầm trồ, khen ngợi…

Lão Trạch thấy thế thì huyênh hoang, mãn nguyện lắm. Lão tự cho mình là bậc thánh. Lão bảo: “Chỉ có thánh mới biến lũ quạ nhà lão thành đàn công như vậy được chứ!”

*

Nhưng rồi đã đến lúc cái họa bắt đầu giáng xuống nhà lão Trạch. Đêm ấy, lão Trạch đang ngủ thì mơ thấy có chuyện rất lạ. Một con quỷ mặt mũi vô cùng gớm ghiếc bỗng dưng xông vào lão, cắn cấu trên khắp người, cổ và mặt lão. Lão Trạch nghẹt thở, đau đớn, giãy giụa. Máu từ khắp người lão chảy xối xả. Lão hoảng sợ, la hét toáng cả nhà, rồi lão choàng tỉnh. Nhưng lạ thay, trên khắp thân thể lão vẫn hiện hữu đầy máu và những vết cắn cấu sâu hoắm. Từ chỗ lão cất giấu báu vật bỗng phát ra những tia sáng cực kỳ ma quái. Trong khắp mấy gian nhà của lão tiếng gió nổi ào ào xen lẫn tiếng giáo khua, gươm đỡ, và cả tiếng la hét ầm ĩ. Lão Trạch khiếp sợ, vội kéo chiếc chiếu đắp kín lên người, rồi cứ thế, lão run lên cầm cập…    

Cùng vào thời điểm đó, Thầy Pháp đang ngồi trước bàn thờ Đạo pháp cách nhà lão Trạch hàng trăm dặm đường, bỗng quăng chiếc dùi mõ xuống sàn nhà, vùng dậy, nói:

- Hỏng rồi. Đồ nghiệt súc! Hắn đã tự rước họa về nhà. Đó là quả báo. Ta đã lầm lẫn. Ta đã không lường hết được lòng người mà trao báu vật vào tay một kẻ tâm địa xấu xa như hắn. Báu vật của đất trời đã biến thành thứ bả độc trong nhà hắn rồi. Các ngươi hãy mau chuẩn bị ngựa cho ta! Hãy mau lên kẻo không kịp!

Lão Trạch bắt đầu suy sụp nhanh chóng. Cứ đêm đêm, con quỷ lại hiện ra, xông vào lão, cào cấu, cắn xé, khiến lão kiệt sức, rồi lìa khỏi cõi đời.

Sau khi lão Trạch tạ thế, con quỷ mừng lắm, lập tức nhập hồn vào Ất, dụ dỗ Na là em ruột của Ất để làm chuyện vui thú thể xác. Cô bé bị dính bùa mê nên cũng chẳng còn biết gì nữa, cứ thấy lòng dạ mê mẩn, đắm say, bên cạnh mình là một chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú. Cả hai đang ở trong một không gian vô cùng đẹp đẽ. Con quỷ nói gì cô bé cũng tin, bảo gì cô bé cũng làm theo hết sức ngoan ngoãn. Cô bé từ từ cởi bỏ áo, yếm. Hai mắt con quỷ đỏ rực lên như hai cục lửa, dán chặt nơi đầu vú tươi hồng vừa nhú trên bộ ngực của cô bé…

- Đồ nghiệt súc, hãy dừng lại mau! 

Con quỷ còn chưa kịp làm gì thì nghe tiếng quát. Hắn giật mình, quay lại. Bỗng một tia lửa đỏ lừ từ phía Thầy pháp lao vút tới, cắm phập đúng giữa ngực con quỷ. Con quỷ đau đớn, hét lên một tiếng kinh hoàng rồi biến thành một luồng khí, bay vút lên trời, biến mất.

Thầy pháp bước tới chiếc hòm gỗ, lấy ra hai sinh vật mà chính ông đã ban cho lão Trạch để làm quà thưởng khi xưa. Hai sinh vật vẫn bện chặt bên nhau y như ngày lão Trạch vừa lấy được. Thầy pháp mang chúng ra sau vườn, đặt bên cạnh cầu ao rồi lấy ra từ trong người một lọ nước có màu đen như mực, miệng lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú. Xong, ông tưới thứ nước đó vào hai sinh vật. Ngay lập tức, hai sinh vật đã rời nhau, kèm theo một tiếng nổ vang động cả đất trời. Hợi và Nết cùng hai đứa trẻ vừa được giải thoát cơn u mê tăm tối, nghe tiếng nổ, đã cùng lúc bừng tỉnh... 

Họ nhìn nhau ngơ ngác trước tình cảnh của mình. Ký ức về gia đình xưa của họ hiện về rõ mồn một. Hợi thổn thức úp hai bàn tay vào ngực, nhìn hai đứa con của mình rồi bỗng hét lên: "Cha ơi! Vì sao lại ra nông nỗi này! Cha ơi!".

Truyện ngắn của Thế Đức
.
.