#truyện ngắn

Trở về với cánh đồng
10:01 19/01/2025

Mẹ kể, bà ngoại đã đẻ rơi mẹ trên cánh đồng mùa gặt tháng năm. Những người đàn bà làng Hoành Nha vội bỏ tay liềm để đón mẹ đến với thế giới này. Hương lúa chín thơm thảo như lòng người đã đỡ đẻ cho bà ngoại. Tiếng khóc chào đời của mẹ vang trên sóng lúa đồng chiêm. Mẹ sinh ra trên cánh đồng thì khi mẹ mất đi sẽ trở về với cánh đồng như bao nhiêu người làng áo nâu lam lũ.

Thiền đào
08:45 18/01/2025

Đừng dối lòng mình nữa, Lãnh biết mình đang nhớ nàng quay quắt, và sự hiện diện của nàng trên các trang báo như là tra tấn. Chàng muốn đem nàng ra từ khung cửa sổ, muốn chạm vào bờ môi nàng dưới ánh mặt trời, muốn nắm chặt tay nàng chạy dọc theo bãi cát bồi bên sông, muốn được nghe nàng khoe “Hoa đào bữa nay đã sắc thắm lại, thời gian rồi cũng sẽ thích nghi thôi, lòng người nên nhẫn nại...”.

Võ Chí Nhất kể chuyện trinh thám
11:03 12/01/2025

Những ngày cuối năm bộn bề, Võ Chí Nhất gửi tặng tôi cuốn sách vừa ra mắt bạn đọc. Những gì tôi biết về anh, đó là một Đại úy Công an hiện công tác tại Công an huyện Củ Chi, TP Hồ Chí Minh tuổi đời khoảng ba mươi.

Người viết trẻ và truyện ngắn đương đại
19:33 11/01/2025

Truyện ngắn, đại thể, về phẩm tính là một thể loại văn xuôi hư cấu gọn nhẹ, cơ động, ít chủ đề, ít nhân vật và tình tiết, dễ đăng báo; khác với tiểu thuyết là thể loại thường thiên về bề thế, rậm rạp, đa tầng đa tuyến, đa sự đa nhân, chỉ có thể in sách hoặc đăng báo nhiều kỳ.

Gió xước đêm
15:28 21/12/2024

Ngày mới cưới, Thương không khỏi bị sốc, vì sau ngày cưới là Kiên nhận nhiệm vụ và đi luôn cả tuần không về. Đợt đó Thương giận Kiên cả tháng, rồi những hiểu lầm to nhỏ xoay quanh công việc cũng khiến Thương suy nghĩ nhiều, nhưng Thương dần quen những ánh mắt, những lời bàn tán không mấy tốt về Kiên. Thương cũng quen dần công việc của Kiên, cũng bớt trách và thông cảm cho Kiên hơn, nhưng buồn và tủi thì vẫn còn.

Qua ô cửa sổ
10:30 20/12/2024

Ngày nắng cũng như hôm mưa, Tùng tập nhận diện màu sắc, nghĩ về cách pha trộn, nghĩ về những điều sẽ vẽ nhưng Tùng chưa vẽ ngay. Một phần là bởi do chưa quen ngậm cọ trong miệng rồi điều khiển nét vẽ; mặt khác, số tiền mua màu rất đắt, Tùng không dám vẽ ngay, sợ hỏng. Hình mẫu đầu tiên mà Tùng nghĩ đến chính là ngôi nhà trong tấm ảnh của chị Kiều Trinh cho xem. Ở đó có hàng cây dẫn lối đi vào sân nhà.

Sự sống
09:31 08/12/2024

Mưa lạnh và sự tê buốt như siết chặt từng thớ đất Mận Sơn, siết chặt từng thớ gân, tủy bơ vơ của Toàn. Toàn ngã lưng trên tấm nệm nhỏ, đắp vội cái mền cũ, co gối để chống chọi lại cái lạnh. Trốn trên vùng nông trang heo hút, lạnh ngắt, có một chỗ ngả lưng, được vùi người trong mềm đã là một điềm sống. Mùa đông sắp đến nên Toàn càng sợ, khi những bước chân lạnh cóng, chậm chạp, nặng trịch giữa các luống bắp cải.

Tóc hoàng hôn
09:36 07/12/2024

Hoàng hôn chảy dài trên hàng trúc trước nhà, những tia nắng cuối ngày cứ dài ra, dài ra như bàn tay mụ phù thủy cố gắng níu kéo những sợi nắng cuối cùng để bầu trời được sáng tỏ thêm lúc nào hay lúc ấy. Bà Bảy hối ông Bảy nhanh tay một chút vì nay “hàng hút”, còn hai bao ớt nữa đang chờ, “không chừng vợ chồng già này khỏi ngủ đêm nay luôn đó ông già”.

Trận đánh lớn
15:28 29/11/2024

Cả tháng trời ròng rã, đối tượng bắt đầu ra ám hiệu móc ngoặc. Tâm và Lan vẫn tỏ ra thờ ơ. Nguồn tin cho biết, Ba Tài, Tư Hưng là những kẻ thường ra vào các vũ trường, phát thuốc miễn phí, chờ cá cắn câu rồi bắt đầu với giá cao. Thuốc của chúng hầu hết là những loại mới xuất hiện nên khi đã mắc nghiện, những kẻ sa ngã phải chấp nhận bằng mọi giá.

Ai làm cho khói lên trời
15:29 26/11/2024

Thẩm gối đầu trên đá. Sỏi mềm đệm tấm lưng cô. Lá cây gối đầu tỏa ra hương thơm của sự sống. Mùi lá non hăng hắc và âu sầu. Thẩm hé mắt ra, hình như thấy Nhân. Vai Nhân gác một cái đòn gánh, miệng cười, tay trái đang móc một nắm quả trâm ra khỏi túi áo còn dính vệt máu khô sậm màu. Vệt máu khô, tưởng người trở về thì sao còn giữ mãi cái áo dính máu ấy được, Thẩm nghĩ trong lòng.

Y Mùi với “Phận đàn bà”
14:00 22/11/2024

Thời gian thật nhanh quá! Mới năm nào, 2015, nhà văn, tiến sĩ y học bác sĩ Đào Thị Mùi, bút danh Y Mùi in tập truyện ngắn đầu tiên “Những nẻo đường tu”. Và từ đó đến nay, tác giả đã có các tập: “Lan man buồn”, “Người quê”, “Đường chiều”, “Vụn vặt chuyện nhà”, và năm 2024 tập thứ sáu là “Phận đàn bà”. Không phải là người viết quá khỏe, nhưng trong vòng 9 năm xuất bản được 6 tập sách cũng là đáng kể!

Sương đã tan phía núi
08:32 18/11/2024

Trung úy Lan nhìn ra ngoài ô cửa. Sương dày đặc, phả hơi lạnh khắp nơi. Cây mai anh đào góc sân trụi trơ cành lá. Ở cái làng Vực Linh này, để ngăn cái lạnh, đàn ông rủ nhau vào núi chặt lá đùng đình về che chắn chuồng dê, chuồng bò.Những người đàn bà thì cứ lặng thầm lúi húi đi ra đằng trước rồi vòng ra sau, làm những việc vặt vãnh, không lúc nào ngơi tay. Bóng họ lúc nào cũng chìm trong sương.

Tình trăng
09:15 17/11/2024

Dường như tất cả đàn ông trên thế gian này đều vô tình như nhau. Chỉ có trăng là chung thủy. Nó hết vơi rồi lại đầy, nhả tơ vàng xuống nhân gian, dệt đẹp những mối tình nơi miền thôn dã. Chị lại đợi trăng. Mùa trăng tháng bảy mưa ngâu buồn thấm đất. Ngưu Lang còn có ngày gặp người tình Chức Nữ. Còn chị chưa biết bao giờ gặp lại người xưa.

Tôi sẽ không lấy anh
11:16 10/11/2024

Gần đây, Tiểu Lý phải lòng một cô gái trắng trẻo, bụ bẫm, ưa nhìn, làm cùng nhà máy có tên là Tiểu Hồng. Để theo đuổi cô, Tiểu Lý đã tốn rất nhiều công sức, lần đầu tiên thì anh ta mua hoa để bày tỏ tình cảm với cô, nhưng Tiểu Hồng lại không hề coi trọng anh mà nói thẳng với Tiểu Lý: “Tình cảm giữa hai chúng ta ư? Không bao giờ!”, khiến Tiểu Lý có cảm giác hình như đang được Tiểu Hồng thử thách lòng kiên nhẫn của mình.

Nước đứng
15:48 09/11/2024

Trận mưa đầu tiên thường rất ngắn. Nhưng, mùa hè mà, cứ phút chốc là lại mưa nữa thôi. Mưa thêm, mưa nữa, mưa hoài. Thằng Thủy giật mình, đã có một lúc mưa ngơi, nó thấy nước mắt cô gái men theo khóe chân chim rồi hòa vào dòng nước rỉ rả. Cô khóc thật. Tiếng thút thít nghe như gió thổi qua miếng liếp. Thằng Thủy lúng túng không biết làm sao, nhưng rồi như bản năng của thằng đàn ông vừa trưởng thành tức thì, nó đưa tay lau cho cô gái.

Lỡ một chuyến đò
11:38 05/11/2024

Chị âm thầm chịu đựng. Bao uất ức đau khổ, chị nuốt ngược vào trong. Chị muốn dành thời gian, sức khỏe để lo lắng cho con. Với chị, cuộc hôn nhân này không còn nghĩa lý. Chị chung sống với chồng chỉ vì hai từ “trách nhiệm”. Chịu thương chịu khó bao nhiêu lâu, cũng chỉ đợi ngày ba đứa con trưởng thành. Khi nào chúng đủ tuổi tự lo cho bản thân, chị sẽ rời khỏi nơi này. Không một lời từ biệt.

Chùm truyện về những người keo kiệt
21:01 24/10/2024

Thế giới này có vô số người keo kiệt, và những câu chuyện về keo kiệt lại còn đa dạng hơn. Chúng ta hãy cùng xem những giới hạn mà những người keo kiệt đó đã đạt tới nhé!

Mùa thu catwalk
14:33 24/10/2024

Dưới ánh đèn khuya, tôi thấy một cô gái châu Á tung tăng nhí nhảnh như đang đi catwalk trên thảm cỏ ở căn nhà phía đối diện. Cô ấy hấp dẫn quá. Tôi bước lại gần cửa sổ hơn, một tay chống vào hông, một tay tựa bậu cửa và đưa mắt nhìn chăm chú không thể cưỡng lại được. Cô gái như đi hết sàn catwalk trong tưởng tượng rồi lắc hông xoay người điệu nghệ. Cô nở một nụ cười rất xinh như chào khán giả, có lẽ duy nhất lúc đó là tôi.

Về nhà với cha
10:42 20/10/2024

Cô Út Ngà đỡ ngoại bước ra từ sau cánh gà. Mèn đét ơi, mắt mũi má y chang ngoại, giống tới cặp lông mày, cái mi mắt. Gia đình. Ai cũng có gia đình để sinh ra, lớn lên và trở về. Dù rằng cách trở bao năm tháng đằng đẵng, chỉ cần trái tim biết yêu thương và hướng về nhau, số phận lại gieo duyên cho chúng ta tìm về. Má ôm ngoại khóc nức nở hệt như cách đứa trẻ lên tám thấy cha trở lại cổng chùa đón về.

Cây quế nở hoa
15:14 11/10/2024

Mong cây quế của mình sớm đơm hoa kết trái vì lẽ gì, chính Mai cũng không rõ. Có thể, chỉ là cái cớ để lảng tránh đi câu hỏi lúc đó của Y Bin: Sao chị không ở lại thành phố mà lên xứ này làm chi? Mà muốn xa thành phố sao chị không đi Đà Lạt? Nơi đó được ví von xứ sở thơ mộng mà. Như đa số mọi người sẽ chọn.