Chiếc máy lọc nước nằm trên kệ bếp nhà bà Tư đã lâu. Màu trắng tinh khôi ngày nào giờ đã ngả vàng. Đường viền của nó, chỗ tiếp giáp giữa lớp nhựa và kim loại, đã sẫm lại, hằn những vệt bụi nâu bám hờ mà chẳng ai buồn lau. Vậy nhưng, mỗi khi ai đó bật nút để lấy nước lọc, nó vẫn phát ra tiếng ù ù nhè nhẹ. Cứ như không phải tiếng máy chạy, mà giống một hơi thở dài bị nén lại, đều đều, tưởng như tiếng của một kẻ đã quá quen bị quên lãng, nhưng vẫn cứ hoạt động, cứ sống.