Tôi thấy Lê Huy Mậu đã nhiều lần, từ xa. Có lần: Giữa tấp nập vào ra chào hỏi, ông cũng bắt tay người này người nọ, cũng nói cười gì đó, mà gương mặt như có gì bần thần, chưa hoà nhập. Ông làm tôi liên tưởng đến Võ Văn Trực, Phan Xuân Hạt nhiều năm trước, cả Trần Quốc Thực nữa.