Mùa thu đi dài theo đất nước

Thứ Sáu, 22/09/2017, 11:37
Mùa thu ban phát tình yêu cho tất cả mọi người. Ta gặp mùa thu tĩnh lặng và thoáng nét cô liêu, trong thơ cụ Nguyễn Khuyến "Ao thu lạnh lẽo nước trong veo/ Một chiếc cần câu bé tẻo teo". Ta gặp trăng thu mộng ảo và đẹp lung linh như ngọc của thi sĩ Hàn Mặc Tử. 


Phải đắm đuối với "Con nai vàng ngơ ngác/ Đạp lên lá vàng khô " cung đàn thơ sâu thẳm của thi sĩ Lưu Trọng Lư mới rung ngân nhịp dây: "Em nghe không rừng thu/ Lá thu kêu xào xạc". Mùa thu là mùa của ký ức, mùa xâu chuỗi những kỷ niệm êm đềm, để chúng ta nhớ về nhau: tình bạn, tình yêu, tình mẫu tử, tình đồng chí và sâu nặng thiêng liêng tình yêu quê hương, đất nước.

Lịch sử dân tộc lại ánh lên sắc nắng từ Quảng trường Ba Đình. Vẫn lồng lộng in bóng trên lễ đài trang nghiêm, Chủ tịch Hồ Chí Minh bước ra, đưa mắt trìu mến nhìn mọi người và hỏi: "Đồng bào nghe tôi nói rõ không?". Những làn sóng âm thanh bỗng dào lên như sóng biển Đông, tất cả cùng đồng thanh đáp "Có".

Để từ giờ phút ấy, trong buổi chiều mồng 2-9-1945, màu hoa tươi rực rỡ tràn ngập  trong màu cờ đỏ sao vàng. Giọng của Người đầm ấm cất lên "Bản tuyên ngôn độc lập". Từ "mặt trời cách mạng" tỏa sáng Quảng trường Ba Đình mùa thu ngày ấy, mỗi phố phường thủ đô Hà Nội đều là trận địa, chiến lũy, mỗi người dân đều là chiến sĩ. Hà Nội đứng lên kháng chiến, Hà Nội mang khí thế xung thiên.

Mùa thu Hà Nội.

Nơi chiến khu Việt Bắc, nơi thủ đô lồng lộng gió ngàn, nơi Bác Hồ nhiều đêm thức cùng trăng thu, suối nước, Bác Hồ đã cùng với các đồng chí cán bộ trung ương Đảng, lãnh đạo nhân dân ta tạo thành những cuộc bão táp cách mạng "đất chuyển, trời rung".

Sau chiến dịch Việt Bắc Thu Đông 1947, những anh vệ quốc quân "áo vải, chân không đi lùng giặc đánh" đã khôn ngoan hơn nhiều, rắn rỏi hơn nhiều. Sức mạnh từ người lính, nhân lên sức mạnh của sư đoàn, binh đoàn hùng hậu. Sức mạnh ấy, để anh hóa thành thiên thần Phù Đổng, cùng đồng đội cõng pháo qua đèo, tấn công sâu vào sào huyệt địch, thọc sâu vào lòng chảo Điện Biên.

Thu duyên dáng trong áo chàm, thu uyển chuyển trọng điệu hát then, thu gửi hồn sâu lắng trong bản tình ca Tây Bắc. Nhưng niềm vui chưa trọn, thanh gươm phi nghĩa của quân xâm lược Mỹ, lại hiếu chiến rạch đôi dòng Bến Hải, cắt ngang bầu trời thu xanh lồng lộng của chúng ta.

Có biết bao nhiêu người ở bên kia bờ vĩ tuyến, ngắm nhìn người thương mà ứa nghẹn, đành gửi "Câu hò bên Bến Hiền Lương" và hẹn ngày về. Người lính đã mang nỗi lòng canh cánh ấy ra đi, mang bài hát ấy ra đi để thực hiện đúng như lời hẹn ước. Nước còn giặc, còn đi đánh giặc, chiến trường giục giã bước hành quân. Chiến tranh đã đi qua hơn bốn thập kỷ rồi, những người lính đang nằm trong lòng đất, các anh có nghe chăng tiếng thu lại đang về, trời thu lại đang xanh? Những mùa thu mới bừng bừng nhịp sống mới.

Những mùa thu mới đầy ắp những khát vọng mới. Khát vọng của một đất nước đã đi qua nhiều cuộc chiến tranh, đã giành được tự do và độc lập, cả dân tộc đang vững bước dưới lá cờ vẻ vang của Đảng, xây dựng một nước Việt Nam "đàng hoàng hơn, to đẹp hơn" như Bác Hồ đã hằng mong muốn. Mùa thu lại tới, một ngày thu xanh lại bắt đầu.

Chúng ta hãy nhìn kìa, từ non nước Cao Bằng đến mũi Cà Mau cuối trời Tổ quốc, đâu đâu cũng phố phường tấp nập, làng mạc sầm uất, đâu đâu cũng thấy những gương mặt người hớn hở và tự tin. Niềm tin sắt son với Đảng, niềm tin từ công cuộc đổi mới của Đảng, đưa nước thịnh, dân giàu. Không có kẻ thù nào ngăn cản được bước tiến của chúng ta, dẫu cuộc đời đang còn nhiều giông tố. Chúng ta yêu mùa thu đẹp, và càng hiểu giá trị đẹp của mùa thu, đôi mắt người Việt Nam càng phải xanh thắm sắc thu. Mùa thu mới, đang giục lớp trẻ xốc lại hành trang bước tiếp vào trận mới.

Phan Thế Cải
.
.