Viên Cảnh sát và bản thánh ca

Thứ Ba, 05/12/2017, 08:25
Subi nằm trên chiếc ghế băng ở quảng trường Maidisheng, trằn trọc mãi. Mỗi khi bầy chim nhạn kêu vang trên bầu trời đêm, mỗi khi những người  đàn bà không có áo khoác da báo trở nên thân thiết với chồng hơn, mỗi khi Subi trằn trọc trên chiếc ghế băng của gã, lúc  đó gã biết là mùa  đông  đã về.

Subi hiểu rất rõ rằng, đã  đến lúc gã phải chuẩn bị cho mình kế hoạch đối phó với mùa  đông lạnh giá.

Kế hoạch trú đông của Subi chẳng có gì là quá đáng. Gã chỉ mong được ra đảo Bulaikewei trong vòng ba tháng. Được vậy gã sẽ không phải lo chuyện ăn ở, có bạn bè cùng cảnh ngộ, lại không bị những cơn gió bấc lạnh buốt và các quan cảnh sát quấy rầy, lạc thú cuộc đời như thế cũng coi là tuyệt!

Nhiều năm trở lại đây, ngôi nhà tù trên đảo Bulaikewei hiếu khách luôn là nơi trú  đông của Subi. Để  được ra  đảo, Subi lập tức bắt tay thực hiện kế hoạch của mình. Tốt nhất là tìm đến một quán ăn sang trọng nào đó, chén một bữa no nê rồi tuyên bố mình không có một xu dính túi, như thế sẽ rơi vào tay cảnh sát ngay. Những chuyện còn lại sẽ do thẩm phán lo liệu.

Subi rời chiếc ghế băng, ra khỏi quảng trường, đi qua vài con phố rồi tới một quán  ăn sang trọng.

Subi rất tự tin với phần trên chiếc áo sơ mi mà gã đang mặc từ chiếc cúc cuối cùng trở lên. Gã cạo mặt, thắt cà-vạt nghiêm chỉnh. Đó là quà tặng của một người  đàn bà truyền giáo nhân ngày lễ tạ ơn. Chỉ cần gã đến quán ăn mà không bị ai nghi ngờ là được. Nhưng Subi vừa vào tới cửa, đám hầu bàn đã kịp dán mắt vào chiếc quần cũ kỹ và đôi giày rách nát của gã. Những đôi tay to khỏe của chúng nhanh chóng tống cổ gã ra đường. Thế là món vịt quay và rượu vang Pháp gã từng mơ ước lại không có may mắn được Subi thưởng thức nữa!

Minh họa: Đỗ Dũng.

Xem ra việc được ra hòn đảo ngày đêm tơ tưởng của gã đã không thành. Trên ngả rẽ  đường Luma có một quán ăn đèn sáng trưng, bài trí đặc biệt, cửa kính rất bắt mắt. Subi nhặt hòn đá trứng ngỗng ném vào cửa kính nhà hàng. Mọi người trên phố chạy lại, đi  đầu là một viên tuần cảnh. Subi đứng im tại chỗ, thọc hai tay vào túi, tươi cười nhìn viên tuần cảnh.

- Bọn ném đá ở đâu? - Viên tuần cảnh giận dữ hỏi.

- Lẽ nào ông không thấy tôi đang đứng  đây sao? - Subi nói, lòng đầy hy vọng. 

Trong đầu viên tuần cảnh, Subi chẳng liên quan gì tới chuyện này. Những kẻ đập vỡ cửa kính nhà hàng, chẳng ai dại gì ở lại đây để chịu trận, chúng sẽ nhanh chóng tản  đi như một làn khói. Anh ta xách dùi cui đuổi theo một tốp người đang chạy trên đường phố. Subi cố nén giận, bỏ đi. Lần thứ hai, kế hoạch lại không thành!

Lang thang một lúc, Subi gặp một quán  ăn  khá xoàng xĩnh. Nó thích hợp với những thực khách bụng thì to mà túi tiền thì nhỏ. Subi bước vào quán, rất may là chẳng ai để ý tới gã. Gã ngồi vào bàn gọi món thịt bò và một chiếc bánh nhân. Ăn xong, gã nói với người hầu bàn:

- Ta không có duyên kết bạn với các đại gia giàu có, mà các đại gia xưa nay cũng chẳng ai quen biết ta. Ông đi gọi cảnh sát đi,  đừng để một người lịch sự như ta phải  đợi lâu.

- Chẳng nên làm phiền cảnh sát đâu, thưa lão gia! - Tay hầu bàn nói, âm thanh trơn tuột như chạm vào chiếc bánh ga tô đầy bơ, mắt đỏ lên ra hiệu: "Này, Jian!".

Hai tay hầu bàn hè nhau đẩy Subi ra khỏi cửa, khiến gã ngã vập mặt xuống đường. Gã chống tay ngồi dậy, phủi bụi trên áo. Dường như chuyện bị bắt chỉ còn là một giấc mơ đẹp.

Subi tiếp tục lang thang qua năm con phố nữa mới lấy lại được can đảm để tìm cách giúp mình bị bắt lần nữa. Và, một cơ hội  đã tới. Một cô gái trẻ ăn mặc giản dị dễ mến, đang chăm chú nhìn các thứ trong chiếc tủ bày hàng. Cách  đó một  đoạn, một viên cảnh sát, vẻ mặt nghiêm trang đứng tựa vào cột nước cứu hỏa.

Kế hoạch của Subi là sẽ diễn một trò lưu manh. Gã chắc lần này thế nào gã cũng bị bắt! Subi sửa lại chiếc cà-vạt, vuốt lại túi áo sơ mi cho thẳng thớm, hất chiếc mũ ra sau gáy, khệnh khạng bước tới trước cô gái giở trò sàm sỡ. Viên cảnh sát vẫn đứng nhìn. Cô gái lặng lẽ đưa tay vẫy, gã chỉ còn chờ  để  đến hòn đảo yên vui  đó mà thôi.

Tuy nhiên viên cảnh sát không hề quan tâm đến chuyện này! Subi thất vọng bỏ đi... Gã đột nhiên cảm thấy sợ hãi, phải chăng có một phép thuật đáng sợ nào đó khiến cho gã mãi mãi không thể bị bắt? Ý nghĩ đó làm gã phát hoảng, song, khi gặp một viên cảnh sát mẫn cán chững chạc tuần tra trước rạp hát sáng chói ánh đèn, gã liền vớ lấy chiêu "quấy rối trật tự nơi công cộng" làm chỗ dựa.

Subi kéo dài cái giọng khàn khàn tựa phèng la vỡ, gào lên như một kẻ say rượu. Gã vừa nhảy múa vừa la hét, chửi bới; dùng mọi cách để gây náo loạn.

Viên cảnh sát xoay xoay chiếc dùi cui, quay lưng về phía Subi, giải thích với mọi người đang túm tụm lại:

"Đây là một gã sinh viên của Trường  Đại học Yale vui mừng trước chiến thắng trong trận  đấu bóng chày với trường bạn. Có ồn ào một chút nhưng không sao, chẳng cần ngăn cản làm gì!".

Subi nhanh chóng chấm dứt việc la hét phí sức của gã. Chẳng lẽ không có một cảnh sát nào tới bắt gã? Trong tưởng tượng của Subi lúc này, hòn đảo đó sẽ không bao giờ tới  được!

Subi chợt nhìn thấy trong hiệu xì-gà có một người ăn mặc chỉnh tề đang đốt điếu thuốc trên ngọn lửa chập chờn lay động. Khi người  đó vào quán, anh ta dựng chiếc ô cạnh cửa. Subi bước vào xách chiếc ô chậm rãi đi ra. Chủ nhân chiếc ô lập tức đuổi theo:

- Ô của tôi! - Ông ta nghiêm giọng nói.

-Vậy à? - Subi cười nhạt - Với tội danh lấy cắp thế này, sao ông không gọi cảnh sát tới bắt tôi đi? Ở góc phố kia có một người  đấy.

-  Đương nhiên là tôi sẽ gọi. Nhưng mà… chắc anh biết có lúc người ta nhầm lẫn chứ… Sáng nay tôi nhặt được nó tại một quán  ăn… Nếu anh nhận ra nó là của anh… xin anh vui lòng nhận lại cho!

-  Đương nhiên là của tôi rồi - Subi giận dữ nói.

Người chủ chiếc ô thoái lui. Viên cảnh sát rời mắt khỏi hai người, vụt chạy tới gạt một phụ nữ cao lớn, tóc vàng, mặc trang phục dạ hội qua đường tránh đoàn tàu điện cách đó hai con phố đang chạy tới....

Subi  đi về hướng  đông, xuyên qua một con  đường lồi lõm vì đang tu sửa. Gã bực dọc ném chiếc ô vào một cái hố, lầm bầm chửi rủa những kẻ đội mũ sắt, cầm dùi cui, bởi gã muốn rơi vào lưới pháp luật mà cảnh sát cứ khư khư cho rằng gã là vị Quốc Vương không bao giờ phạm sai lầm! (Ngạn ngữ nước Anh, ý nói, đã là vua thì không bao giờ sai!).

Cuối cùng, Subi  đến một con  đường tối om om, âm thanh huyên náo tắt dần. Thuận  đường gã quay lại quảng trường Maidisheng, bởi, dù nhà của gã chỉ là một chiếc ghế băng trong công viên gã vẫn thường trở về vào ban đêm theo bản năng. Nhưng, tới một đoạn  đường im ắng lạ thường Subi bỗng dừng lại. Ở  đây có một ngôi nhà thờ cũ, kiến trúc tao nhã, cổ kính. Ánh đèn mát dịu xuyên qua khung cửa pha lê hoa màu tím nhạt, người chơi phong cầm luyện tập bài thánh ca cho ngày chủ nhật lướt nhẹ đôi tay trên phím  đàn. Tiếng đàn thánh thót vang ngân. Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời êm ả, sáng lung linh; xe và người qua lại thưa thớt; những con sơn tước lạnh cóng ngủ dưới hiên nhà chốc chốc lại thảng thốt kêu lên mấy tiếng khiến cho người ta nghĩ tới những bãi tha ma cạnh các nhà thờ nơi thôn dã. Bản thánh ca mà người chơi phong cầm tấu lên làm cho tâm hồn Subi chết lặng, loáng thoáng hiện ra những gì thuộc về ký ức của gã. Trong cuộc đời mình gã đã từng có tình thương của mẹ, có hoa hồng và bạn bè, có ý chí và hoài bão lớn, có tình cảm trong sáng và những chiếc cổ áo không vết bẩn. Bản thánh ca thân thiết với gã biết chừng nào!

Cảm xúc tinh tế của Subi lặng lẽ trôi theo tiếng đàn vang lên trong tòa giáo đường cổ kính. Tâm hồn Subi lúc này đột nhiên có sự thay đổi lớn lao và kỳ lạ. Gã bỗng thấy khinh ghét vũng bùn mà gã đã rơi vào. Những ngày tháng nhục nhã, những ham muốn tầm thường, những hy vọng mong manh, năng lực mòn mỏi, tiêu tan, động cơ thấp hèn… tất cả những thứ  đó đã cấu thành cuộc đời ô uế của gã.

Trong khoảnh khắc ấy, một ý tưởng mới nổi lên khiến tâm hồn gã xáo  động. Sự xúc động mãnh liệt đó nhanh chóng khích lệ Subi phấn đấu cho vận mệnh long  đong vất vả của mình. Gã phải tự mình vượt thoát khỏi vũng bùn ô uế, phải làm một người tốt từ  đầu. Gã phải chinh phục những tội ác đã khống chế gã. Thời gian hãy còn chưa muộn, gã hãy còn trẻ, gã phải vực dậy cái hùng hồn mạnh mẽ thời trai trẻ, kiên định thực hiện nó. Âm điệu ngọt ngào, đẹp đẽ mà trang nghiêm của tiếng phong cầm khiến trong lòng Subi bừng lên một sức sống mới. Ngày mai gã sẽ đến khu trung tâm thành phố tìm việc làm...

Subi chợt cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai gã, gã quay phắt lại. Một viên cảnh sát trông thật thư thái, ung dung:

- Anh làm gì ở đây? - Viên cảnh sát hỏi.

- Không làm gì cả! - Subi đáp.

- Vậy, hãy  đi theo tôi -Viên cảnh sát nói - Anh  đã  bị bắt vì phạm tội lang thang.

Sáng hôm sau, viên thẩm phán tại phiên tòa xử Subi tuyên bố:

"Đày ra  đảo Bulaikewei, ba tháng!".

O.Henry (Mỹ)-Trà Ly (dịch)
.
.