Trăng sau giông

Thứ Hai, 15/10/2018, 07:54
Như bao chiều, trên con đường ruộng bé tẹo nối làng với bên kia chân núi, người ta lại thấy bóng lão khật khưỡng. Lão bước vội vã, miệng lẩm bẩm như tâm thần, tay ôm khư khư cái áo hoa nhỏ xinh, mắt chằm chằm hướng đồi Moong. Gương mặt lão biểu lộ vẻ thích chí man dại. 

Lão ngật ngưỡng lội qua những bờ ruộng nhỏ chỉ vừa bàn chân người. Miệng lão cười hể hả, nước mắt nhè nhem. Thi thoảng ngã úp mặt xuống ruộng, lão lại lóp ngóp ngóc dậy, lắc lắc cái đầu, tay quệt ngang, gạt bùn khỏi hai hốc mắt rồi lại lật đật bước.

Trầy trật mãi cũng tới đích, lão khựng trước ngôi mộ. Đờ người như cái cây một lúc lâu, bất giác lão quỳ thụp xuống ôm chầm lấy ngôi mộ, miệng ú ớ như rú khóc không thành lời. Lão nằm áp mặt vào đất, tay vuốt ve như dỗ dành đứa trẻ, được một lát lại ngóc đầu dậy, dùng tay cào bới liên hồi lên mộ.

Thoáng chốc, ngôi mộ tròn trĩnh mà mấy đứa con lão vừa đắp lại chiều qua đã trở nên nham nhở như bờ ruộng bị chuột khoét hang. Chỉ đến khi lão đã mệt lử, ngồi bệt xuống đất, quờ đôi bàn tay gầy guộc, rớm máu với lấy chiếc áo hoa đắp lên ngôi mộ vuốt vuốt, vỗ vỗ rồi ngả đầu lên đó từ từ khép đôi mí nhăn nheo. Nước mắt vẫn chảy ra, chia nhau len nhanh vào các kẽ nếp nhăn, rồi khô ngay vì gió núi.

                          *

Lão thức dậy vào lúc trời mới trở chiều. Bầy con đã đi nương hết. Chỉ còn lão trong căn nhà sàn rộng. Ngoài trời bắt đầu kéo giông. Hôm nay giông sớm hơn thường lệ. Nắng vừa đó còn lọt vài tia vàng sáng ngoài cửa voóng, thoáng chốc đã tắt. Bầu trời sa sẩm. Gió lớn dần, dồn dập hơn, ầm ào rít qua mái, giật rung rung cái nhà sàn như đưa võng.

Lá cây mắc đầy trên mái tranh, lá rơi kín sân, kín ngõ. Qua cửa voóng, lão nhìn xa tít bên kia chân núi âm u, lắng nghe từng âm thanh của cơn giông, chợt rùng mình, gai gai trong tiềm thức. Thứ cảm giác vừa buồn đau, nhức nhối vừa hãi hùng. Lão giờ như người sống dở. Lão biết điều đó, nghĩa là lão chưa điên hẳn như người ta nói. Chỉ những cơn say mới làm lão hóa điên. Nhưng nếu không say lão sẽ chết nhanh hơn vì đau đớn.

Lão không sợ chết, nhưng rất sợ đối diện trước những cơn giông như ngoài kia. Rượu giúp lão vượt được qua nó. Chiều nay tỉnh dậy, lão thấy mình kiệt sức, người bủn rủn, thở cũng nhọc nhằn, đôi chân không còn muốn nhấc lên được để xuống thang.  Lão không còn đủ sức đi vác củi ra quán đổi rượu. Trong người đã nôn nao khó chịu như có ma làm, cứ điên điên, vật vã gì đó, lão muốn có rượu, lão đang bị cơn nghiện đày đọa hoặc muốn mình lại say lịm ngay lúc này.

Chợt nhớ trên bàn thờ còn một ít rượu lễ, lão run run vịn cột đứng dậy, men tới, vớ lấy lưng chai rượu trên đó, mừng rỡ ngồi thụp xuống, ngửa cổ tu một hồi như kẻ chết khát. Hết chỗ rượu, lão ngồi đờ đẫn nhìn ra cửa voóng, ánh nhìn vô định, vô hồn rồi khép dần đôi mi khi cơ thể đổ vật ra sàn mê man.

Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

-  Đi về thôi thím Mườn à, sắp mưa gió to lắm.

Một bác trong đoàn người đang hối hả xuống núi gọi như giục. Bà Mườn ngước mặt lên nhìn rồi lại cúi ngay xuống, miệng đáp:

- Ít nữa thôi là em về, gắng cho xong chỗ này bá ơi!

- Thôi về ngày sau làm tiếp.

 - Em sinh đến nơi rồi, làm đỡ thêm tí không có mấy bố con nó không kịp rẫy trỉa hạt.

- Vâng, thế chúng tôi xuống trước, mau mau mà về.

Đoàn người đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất sau đám lau phía xuôi dốc. Trên triền thung mênh mông, hoang vu chỉ còn lại một bóng người còi cõi, hối hả. Bà Mườn tay cầm que nứa, tay cầm liềm thoăn thoắt cào vội cỏ và những thân ngô khô, chất thành từng đống để đốt. Chân bước líu ríu như cuống. Thi thoảng đưa tay xoa xoa vào cái bụng to kềnh, mặt nhăn nhó.

Trời chuyển màu rất nhanh. Không còn ánh vàng nào của mặt trời sót lại trên không trung. Tất cả đã xám xịt và u tối. Bỗng hai chân nặng trịch như muốn bại đi, rất khó khăn để bà Mườn có thể di chuyển. Bụng dưới căng tức, các cơn đau xuất hiện ngày một nhiều, thi thoảng có một cơn đau dữ dội rồi lại đau lâm râm. Bà Mườn thoáng hoang mang khi biết mình đang trở dạ.

Định đi thật nhanh sang căn chòi nhỏ ở đầu rẫy, nhưng chân càng cuống lại càng trĩu nặng. Rồi bất ngờ bà dẫm phải hòn đá kênh trên sườn dốc làm chân trượt ngã lăn xuống triền rẫy. Chiếc liềm văng ra khỏi tay, bà gắng đứng lên nhưng không điều khiển được đôi chân.

Biết mình không thể đi xa hơn được nữa, bà cố lết người với nhặt chiếc liềm và một thanh nứa khô, róc đoạn cật chuẩn bị cái để cắt rốn cho con. Trời càng lúc càng u tịch, gió rú như quỷ hú trên những lùm cây đang quật lên quật xuống rũ rượi, nghiêng ngả dọa nạt. Tiếng sấm đã gần và to, chớp lấp lóe chừng muốn xé rách những mảng trời đen nghịt, không gian trở nên hung bạo.

Cơn đau bụng dày và dữ dội hơn. Bà cố trườn về phía tảng đá to gần nhất, bên cạnh có một cái hẻm nhỏ. Đám rẫy khá dốc, nên bà cứ lê lết bò lên được một đoạn lại bị trượt lăn xuống mỗi khi vật vã với cơn đau. Mưa bắt đầu rơi hạt, gió quật mạnh, sấm nổ ong trời.  Bà Mườn vẫn kiên trì trườn tới. Mặt trắng bệch, miệng nhọc nhằn thở. Bà vừa chạm tay bám được vào mỏm đá thì vỡ ối.

Dồn hết sức lực và bằng kinh nghiệm của tám lần sinh nở để vượt cạn một mình, bà Mườn bắt đầu lấy hơi, thở đều, kiềm các cơn rặn nhỏ, dồn sức cho những cơn rặn quyết định. Những ngón tay cào cấu và đất vào đá đã rướm máu, mắt đỏ ngầu nhòe trong nước mắt vô thức chảy ra. Vật vã sau một hồi thì đứa trẻ đã chui được ra khỏi cơ thể mẹ. Máu cũng tuôn ra và mỗi lúc một nhiều.

Bà Mườn thở từng hơi thở run rẩy như bị cắt vụn. Dồn hết sức sống trong mình, bà ngóc dậy lập cập lấy thanh nứa dắt ở cạp váy ra cắt rốn cho con. Cởi vội chiếc áo khóm lau nhanh và cuốn lên thân nó. Khi đứa bé bắt đầu khóc thì cũng là khi bà Mườn lả đi, hơi cứ hụt sau từng cái thở ngáp khó khăn. Đôi tay đuối run lần lần tháo dây buộc lưng và tụt chiếc váy ra khỏi cơ thể.

Bà cố gượng bò dậy cuốn váy kín lên con, rồi đẩy nó vào góc sâu trong hẻm đá. Mưa đã nặng hạt tự lúc nào, tuôn xối xả như máng khạ trút nước. Bà Mườn trần truồng, co quắp hệt con thú vừa bị cạo lông, phần dưới cơ thể dính loe nhoe đất và máu.

Người bà run lên bần bật, da thịt dần tím tái, hơi thở thoi thóp. Máu ở khe chân vẫn không ngừng chảy. Một lát sau, bà đưa bàn tay khều khều về phía tiếng khóc được vài cái yếu ớt rồi buông thụp, đôi mí mắt trĩu xuống khép dần. Giông gió vẫn thét gào, lẫn vào tiếng đứa trẻ khóc như xé nát trời chiều.

                         *

Hẳn đã hết say, lão tỉnh, gượng ngồi dậy lê người lên cửa voóng, với tay vịn thanh chắn ngang, gác cằm lên đó ngồi bất động, nhìn trân trân sang bên núi. Trời đã tối đen, mưa gió vẫn rít ầm ào. Mấy đứa con đi nương chưa về. Lão lại thấy mơ hồ một nỗi sợ hãi. Mỗi lần chớp lóe lên, cố trợn mắt để nhìn xuống con dốc phía ngõ, mong nhìn thấy bóng người.

Vắng tanh, chỉ có những lùm cây gần đó và xa xa các khối núi đen thẫm, lừng lững như những bóng ma. Mắt lão nhòa đi. Lão lại nhớ như in cái chiều mưa giông năm ấy, lão đờ đẫn bế con Út đỏ hỏn từ đồi về. Đêm đó, cả bản Ngù khóc cho một đám tang thương tâm của người đàn bà chết một mình trong thung núi. Còn lão thì cứ trân người ra rồi gục ở xó nhà.

Triền miên những tháng ngày sau đó, lão như phát dại lên bởi sự ám ảnh về cái thân thể trần truồng, co quắp dưới mưa, mắt trợn ngược mà như còn hằn nguyên sự đau đớn, tuyệt vọng của người vợ thương yêu sau cơn vượt cạn. Lão không đổ oặt như cây ngô trước bão, nhưng chỉ còn là trái núi vô tri.

Từ đó, lão sống lầm lì, quần quật với ruộng nương, gắng làm mọi thứ để vừa làm bố, vừa làm mẹ cho đứa con Út. Cũng từ đó lão bắt đầu có nhiều đêm thức trắng cùng rượu. Ban ngày lão tỉnh để làm lụng với lũ con, để chăm chút con Út, nhưng cứ hễ đêm là là lão lại tìm rượu để quên đi nỗi mất mát, đớn đau.

Càng già các cơn say càng dày hơn. Lão gầy rộc và hoang dại. Con Út lớn lên trong yêu thương, bù đắp của anh chị xóm làng, nhưng không lúc nào nguôi phai sự khao khát có mẹ như chúng bạn. Nó hay khóc đòi lão tìm mẹ. Lão vừa thương con vừa thương mình. Nghĩ biết đâu có người bầu bạn mọi nỗi đau sẽ qua dễ hơn, phần nào làm con bé bớt thiệt thòi.

Rồi ngày con bé tròn chín tuổi, lão đi bước nữa theo mai mối của người quen ở Mường Khô. Lão không mặn mà cũng chẳng bạc bẽo. Cố gắng và mong đợi cuộc đời sẽ dần yên bình. Nhưng ngờ đâu, cái bước ngoặt mà lão hy vọng ấy lại đem cho lão một cơn cuồng phong thảm khốc, đánh gục lão như đánh bật gốc cây lim sau nhiều lần xói lở dưới chân rễ.

Người đàn bà về với lão đem theo một đứa con trai nhỏ. Từ ngày có mẹ mới, con Út được giao nhiệm vụ trông em. Nó vui ríu rít như con chim, chạy khoe khắp làng. Thi thoảng làm điều gì đó chưa tốt lại bị mẹ đánh, nhưng nó biết chịu đựng không kêu ca gì với ai. Luôn vui vẻ chăm chút em và răm rắp nghe lời mẹ hai. Lão như nhận ra điều gì đó xót xa, uất ức và sai lầm hơn mỗi lần nhìn con bé thui thủi khóc dưới gầm sàn. Lão còn biết làm sao được. Chẳng bao lâu sau, lão lại triền miên với rượu. Bỏ mặc ruộng nương, nhà cửa và con Út cho vợ hai với mấy đứa lớn. Cứ sáng trời chưa tan sương lão đã vác dao vào đồi kiếm bó củi to, ra phố chợ đổi chai rượu và ngồi lê lết góc quán nào đó đến hết ngày.

Chiều đó, cũng mưa giông, lão ngật ngưỡng từ phố chợ trở về trong nồng nặc men rượu. Mưa làm người lão ướt sũng như con gà bị nhúng nước sôi chuẩn bị vặt lông. Lão mặc. Chỉ cố co người cúi xuống để che cho chiếc áo hoa nhỏ xinh mới mua khỏi bị ướt. Nhưng chiếc áo mới ấy cũng đã sũng mưa tự bao giờ. Lão xiêu vẹo bước đi trên đôi chân gầy nhẳng như cây củi khô, bị dúm quần vải phim ướt nhẹp quấn lấy trông như một cái xác khô đi trong mưa. Lão vừa về đến chân thang ngồi phịch xuống bậc cuối thì mụ vợ đã chạy sầm sầm từ phía buồng ra tru tréo:

- Ông về mà dạy con gái của ông đi. Còn nhỏ mà biết ác như con ma rồi.

Mụ chưa kịp dứt lời lão đã lè nhè quát:

- Làm sao?

- Ðây, ông xem con tôi bụng đầy nước mương rồi đây. Con Út đem thằng nhỏ ra mương chơi hay để dìm nước không biết nữa. May người làng nhìn thấy, không thì hôm nay đám ma thằng nhỏ rồi.

Mụ vừa nói vừa nghiến răng, xông về phía con Út, dúi mạnh đầu nó xuống sàn. Con bé ngồi co rúm tựa vào bức vách dưới góc nhà, mặt tái mét run lẩy bẩy, thin thít thở. Lão đang ngồi bỗng đứng phắt dậy, ném chiếc áo hoa trên tay xuống sân, hằm hằm đi lên nhà, bước về phía bếp túm lấy que củi nứa, quát to:

- Con cọp bắt này, trông em thế hả?

Lão chưa dứt lời, mụ đã đế tiếp:

- Nó ghen ghét, dẫn con tôi ra mương định nhấn chết chìm đấy, cái loại này nuôi lớn cũng làm ma ếm thôi.

-  Im miệng bà đi!

Lão lườm đôi mắt đục ngầu xéo sang phía vợ như tia chớp, rồi xông thẳng về phía con Út, giơ thanh nứa khô lên quất liên hồi vào lưng, vào mông nó. Con bé lăn ra sàn nấc nấc. Nó không dám khóc hoặc đã không thể khóc thành tiếng. Mặt nó trắng bệch, thở gấp, yếu ớt, thi thoảng nhăn nhúm lại như đang chịu một cơn đau dữ dội. Lão tiến lại túm tay lôi ra giữa nhà, bắt đứng ôm cột để phạt. Con bé không đứng được, cứ quằn quại vật người trở đi trở lại dưới sàn, với với tay về phía lão thều thào:

- Pác ơi, pác bế... con...đi!

 Mụ vợ ôm con ngồi trên cửa voóng, môi trề, mắt nguýt, nanh nọc:

- Ðấy! Tôi nói có sai đâu, lòng dạ ganh tị.

Lão ngà ngà say, lại đang uất ức gì đó trong người, con bé không nghe lời mà còn vật vã chỉ sau vài roi nứa khô. Lão bốc hỏa, xông tới, lật sấp con bé xuống quất thêm mấy roi nữa. Con bé co rúm người cố nằm im, nước mắt tứa ra, thi thoảng lại giật giật, quằn quại. Lão lè nhè rít lên:

- Mày định ăn vạ hả, học ở đâu cái thói đấy, nuông mày quá rồi hư!

Con bé nằm sấp mặt xuống sàn, thều thào từng câu đứt quãng:

- Pác!.. pác.. bế con với... con đau.

Lão giơ tay, định đánh thêm thì vừa lúc mấy đứa lớn đi rẫy về. Thằng Năm lao vào đỡ roi cho em, miệng cuống quýt van xin bố. Mấy đứa xúm lại bế em, vừa ôm lật em Út lên, con Sáu thét lớn:

- Trời ơi... ! M..á..u ! Út nôn ra máu! Pác.. ! Pác làm gì Út thế này?

Mấy đứa xúm lại nhốn nháo, la khóc. Mặt lão thoáng đổi sắc, nhưng vẫn hằm hằm, tiến đến xô mấy đứa con ra quát:

- Nó giở trò ăn vạ đấy, để tao xem nào.

Vừa nhìn thấy mặt con bé, lão sững người, miệng há hốc, mắt long lên một nỗi sợ hãi. Thanh củi nứa trong tay rơi vô thức. Lão quỳ thụp xuống giằng lấy con bé, ghì vào ngực, giọng lão líu ríu nghẹn:

  - Con... Út à, con sao thế, con đau ở đâu?

- Bụng... con...

Con bé chưa kịp dứt lời thì một trận nôn nữa tuôn ra, toàn nước mầu đỏ thẫm như máu luộc, ướt hết hai tay và ngực lão. Mấy đứa con lão gào thét trong tiếng khóc:

- Pác... pác giết em rồi.

- Sao pác lại đánh Út thế này?

- Làm sao, làm sao đi pác!...?

Lão lồng lên như hổ dữ bị trúng tên, ôm con bé đứng dậy chạy vào chạy ra khắp năm gian nhà, vừa khóc lóc, vừa nói lảm nhảm gì đó, rồi toan lao ra cửa thang, giọng run hoảng:

- Ði! Ði xuống phố huyện, đi bệnh viện, nhanh lên!

Thằng Năm chạy theo ngăn lại:

- Không... không kịp đâu. Bệnh viện xa quá, mà nước lũ ở sông Ngòn đang lên cao lắm, không ai qua bên kia được, giờ phải tìm ông thầy xin thuốc trước đã.

Lão rối bời, cuống loạn quát:

- Ờ... ờ... đi! Thuốc, ông thầy... Ði nhanh!

Thằng Năm lao xuống thang như con chuột đồi, chạy xẻ bóng đêm về phía nhà thầy lang. Con bé yếu đi rất nhanh, bắt đầu thở hắt ra, mắt nhắm nghiền, môi mấp máy từng lời trong hơi hụt:

 - Pác ơi, pác bế... con... đi...

- Ờ... ờ! Pác bế Út rồi đây.

- Pác ơi, pác bế con đi… đi tìm mẹ bên núi.

Con bé không kịp nói hết câu thì hơi như cạn trong cổ họng, nước mắt trào ra dàn dụa, ướt nhẹp gương mặt gầy quắt bé nhỏ. Một vài tiếng nấc bật ra sau những cơn đau quằn quại. Lão ghì con vào vòm ngực gầy dơ xương của mình, khóc rống lên. Lâu thật lâu rồi lão không bế nựng, không hỏi han, đoái hoài đến nó. Không biết khi nào nó vui, khi nào nó đau vì đòn roi của mẹ hai. Lão thường xuống thang lúc con gà mới ra khỏi chuồng, trở về lật khật say khi con gà đi ngủ. Triền miên, triền miên như thế đã rất lâu, lâu đủ để con bé khát thèm được gần gũi cha. Con bé lại giật giật, co rúm sau cơn đau, những ngón tay bấu rách da thịt lão. Nó muốn nói thêm gì đó, cố lấy hơi để có thể thành lời:

- Pác, con không ghét em… Con thấy em lội mương, nhưng... nhưng con bị chóng mặt ngã ở trên bờ, con không… không...

Lão nức nở:

- Ờ, ờ, pác biết, pác biết rồi. Thôi con đừng nói nữa kẻo mệt thêm con nhé, anh Năm sẽ đem thuốc về, con hết đau thôi. Pác xin, pác xin...

Lão nấc nghẹn, run rẩy lau nước mắt cho con. Bỗng con bé giẫy lên, đạp mạnh làm lão bị ngã nhoài ra. Một trận nôn khủng khiếp, hết máu thẫm đến máu đỏ tươi phun xuống sàn nhà. Con bé oằn oại giẫy giụa, mắt trợn ngược liên hồi, trút từng hơi:

- P... á... c... bế... con...

- Út... t... Út ơi! Không... con đừng...

Con bé há mồm định nói thêm gì đó nhưng không kịp. Người nó đơ ra, dần dần bất động, mắt trân trân hướng thẳng lên nóc nhà rồi không chớp nữa.

Lão vồ lấy con bé  lắc lắc gào thét như xé trời:

- Ông trời ơi!... Con ơi...

Tiếng rống khóc của những người trong ngôi nhà đó át tiếng gào rú của gió giông ngoài trời đêm.

Từ ngày đó lão nghiện rượu triền miên và điên triền miên. Lão không dám tỉnh, hoặc nếu tỉnh lâu lão sẽ chết. Con bé sắp đủ trăm ngày, đêm đó lão thức dậy lúc gà gọi canh một, men rượu đã nhạt, lão để mình tỉnh hẳn. Vào bếp cầm gộc củi còn bén than, lão xuống gầm sàn nhóm lửa. Khi lửa cháy đủ lớn để nhìn rõ mặt người lão gọi bà vợ xuống. Từ ngày lão biết nguyên nhân cái chết của con Út, mụ vợ trầm hẳn, chẳng dám nói dám rằng, đi vào đi ra lấm lét, sợ sệt nhìn mặt từng người trong nhà. Đêm nay, thấy sự lạ nên ngồi bên bếp đối diện chồng mà mụ không dám nhìn vào mặt lão. Lão cũng không nhìn mụ, lão nhìn lửa, mắt rực hơn lửa, lạnh lùng từng lời:

-  Ngày kia làm đầu cho con Út xong sẽ họp họ để đưa bà đi luôn.

- Ông ơi... ông ơi, tôi lạy ông đừng đuổi mẹ con tôi, tôi biết đi đâu bây giờ. Tôi đã nói rồi mà, tôi không định làm con bé chết, chỉ tại thuốc của thầy mo...

- Bà im mồm đi, bà tham lam, độc ác. Lại đi tin lời lão thầy mo xấu xa đó. Mẹ con Út đến lúc chết còn đói quắt ruột, làm gì có của nả, vàng bạc cất giấu mà bảo nhập hồn chỉ chỗ cho bà hả?

Mụ vợ nhìn thấy lão hung hãn cũng cuống lên, lí nhí kể:

- Là... là tôi nghe thầy mo bảo thế, nói mẹ con Út vốn dòng dõi quan lang nên nhiều của nả, chỉ là còn cất giấu chưa kịp đem ra dùng đã chết, nên không ai biết. Thầy mo xem quẻ xem mả xong nói, phải làm nước ma ếm cho con Út uống, mẹ nó sẽ nhập hồn về chỉ chỗ giấu vàng cho. Ông ơi... ông thương tôi, là tôi cũng vì muốn tìm của cải cho nhà ta đỡ khổ.

-  Thầy mo dặn bà cho nó uống chút nước yểm gọi hồn đó thôi mà bà bắt nó uống nhiều thế?

Lão gầm lên toan túm lấy tóc mụ vợ, nhưng mụ kịp né lui ra xa. Hốt hoảng mụ quỳ xuống vừa khóc vừa thanh minh:

- Tôi… tôi không biết nước đó độc, nó uống một ngụm, đợi mãi không thấy mẹ nó lên nhập hồn, tôi nóng lòng cho uống nhiều để nhanh hơn...

Lão hất thanh củi đang cháy, lửa than bắn tung rừng rực, mắt long lên nhìn mụ vợ rồi nghiến răng gằn từng câu:

- Thế rồi nó bị ngấm thuốc độc chóng mặt ngã ngoài bờ mương, bà lại đổ tội nó muốn giết con bà. Bà tham ác như con ma rừng đó, bà vào rừng làm ma đi, nhà này không cho bà ở được nữa.

- Ông ơi, tôi lạy ông, đừng đuổi tôi đi...

Mụ vợ khóc nức nở lao tới ôm lấy chân lão van xin. Lão cúi xuống, giọng nghẹn uất:

- Nhưng cứ nhìn thấy bà trong ngôi nhà này tôi lại thấy có tội với con Út, tôi đau lắm. Bà đi đi.

 Dứt lời, lão đứng dậy giãy mạnh chân cho mụ vợ bật ra, rồi lạnh lùng bước lên thang.  

                         *

Chiều. Trong mưa gió, người ta lại thấy thấp thoáng bóng quen của lão già tất tả đánh vật với mấy bờ ruộng, đi về phía đồi Moong. Và đêm ấy, dưới ánh sáng lờ nhờ của trăng sau giông, người làng lại nhìn thấy mấy đứa con của lão đi đón bố từ núi về như thường lệ. Nhưng đêm nay, con đường ồn ã tiếng khóc gọi lão. Trên lưng người con trai lớn chỉ còn cái xác cứng đơ, với gương mặt nguội ngắt, một gương mặt bình yên hơn bất kỳ khi nào người ta từng nhìn thấy.
Truyện ngắn của Phạm Anh
.
.