Sự hiếu kỳ

Thứ Hai, 07/12/2015, 08:00
Cơ quan cử tôi tới văn phòng của ngài B nhằm xác định dứt khoát một hợp đồng quan trọng, dạng "đôi bên cùng có lợi". Nhưng cái ghế sau bàn làm việc của ông ta lại bỏ trống.

- Tôi đến gặp ngài B - Tôi nói với nữ đồng nghiệp ngồi kế bên.

 Bà ta thậm chí không thèm ngước mắt lên, chỉ lẩm bẩm:

- Hôm nay người ta chở nhiên liệu tới cho anh ấy…

Tôi không hiểu trọn vẹn câu trả lời:

- Nhiên liệu gì cơ?

 - Lại "Gì cơ…". - Người phụ nữ  nhún vai - Thì cũng như những lần bình thường khác thôi…

Minh họa: Lê Tiến Vượng.

- Nhưng xin lỗi - Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn - Tôi không phải là chuyên viên trong lĩnh vực này. Lời nói danh dự đấy, tôi không biết "những lần bình thường khác" nghĩa là gì.

 - Tỉ như củi, than, hay gas vậy… Thực ra những thứ ấy thật vô nghĩa đối với anh?

 - Rất đúng! Bởi tôi chuyên sưởi bằng dầu diesel.

 - Còn với tôi, thưa ông khách quý hóa, tôi chẳng bận tâm về việc ngài sưởi bằng cái gì. Nếu được, ngài cứ thử chống chọi một mình với cái lạnh của mùa đông mà xem.

 Tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm về lời nhận định ấy:

 - Cớ sao tôi phải tự chống chọi với cái lạnh kia chứ?!

 - Thì có ai bảo ngài làm điều đó đâu? Tôi chỉ muốn nhấn mạnh, rằng tôi không bận tâm mấy tới việc ngài có lo khoản sưởi ấm cho mùa đông hay không. Đơn giản tôi chỉ làm thỏa mãn tính tọc mạch thái quá của ngài mà thôi.

 - Tọc mạch? Tò mò? Hiếu kỳ? Tôi chẳng hiểu sao chị lại quy chụp như vậy, sau khi tôi thể hiện mối lưu tâm chính thức về đồng nghiệp B.

 - Đúng, nhưng ngài đâu có đi thẳng vào vấn đề chính, mà lại hỏi anh ấy sưởi bằng cái gì. Đây là vấn đề riêng của cá nhân mỗi người.

 - Nhưng tôi cũng là con người, thưa quý bà lắm lời, đương nhiên tôi cũng có những khiếm khuyết của mình. Cho đến giờ chẳng có ai hồ đồ cho tôi là chõ mũi vào việc riêng của kẻ khác cả. Tôi chỉ muốn tìm ngài B.

 - Và tôi đã phúc đáp đó thôi. Hôm nay người ta chở nhiên liệu cho anh ấy. Tôi nghĩ rằng mình đã trả lời quá đủ rồi.

- Không hoàn toàn đâu. Với câu hỏi mang đậm nét nghiệp vụ của tôi, chị lại cho biết thông tin qua kiểu rặt chất riêng tư. Khiến tôi ngộ nhận, rằng ngài B chuyên với công việc chu cấp nhiên liệu trong sở này. Do vậy chị có thể giải thích rành mạch thêm để tôi rõ hơn được không?

 - Lạ chưa kìa… - Nữ đồng nghiệp bắt đầu càu nhàu - Khi người ta chở than đá cho ai đó; có nghĩa là than đá được chở tới, thế thôi. Đừng nhiều lời nữa!

 - Tôi thừa nhận, rằng lời phúc đáp của chị rất đỗi rõ ràng và súc tích hơn mọi từ hoa mỹ khác. Chung quy lại, ngài B sưởi ấm nhà mình bằng thứ nguyên liệu ô nhiễm cổ lỗ sĩ…

 - "Ông người" ơi, phải chăng ông tới đây để tìm anh ta?

 - Vâng, nhưng không phải theo đề tài than đá.

 - Vậy thì, ông thấy đấy. Hôm nay ngài B sẽ đến muộn.

 - Giờ thì tôi đã hiểu. Nhưng chính xác là khi nào, lúc mấy giờ ?

 - Hừm… Thực ra… Có thể hôm nay anh ấy không tới sở đâu.

 - Được thôi. Vậy thì, thưa madame, xin bà hãy lắng nghe lời tôi một cách thật cẩn trọng. Về cái điều, là phải chăng tôi có kịp gặp ngài B không, liên quan đến số phận của bản hợp đồng trị giá 3 triệu forint. Ngày mai là hạn chót rồi. Hãy làm ơn, nếu như sáng mai ngài B có đến, xin madame hãy lưu ý ngay để ông ấy gọi điện thoại cho tôi nhé. Chị sẽ giúp tôi điều hệ trọng đó chứ, bởi cả hai cơ quan chúng ta đều có dịp tăng thêm thu nhập qua bản hợp đồng ấy mà?

- …Không thể.

 - Sao vậy?!

- Ngày mai tới lượt người ta cung cấp than đá cho nhà tôi.

Truyện vui của Oto Prity (Hungary )- Trần Hồng (dịch)
.
.