Phi vụ cuối cùng

Thứ Năm, 08/08/2019, 11:16
Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, viên cảnh sát Simpson dừng lại để kéo chiếc áo mưa lên cho thẳng. Bỗng một tiếng thét đột ngột vang lên khiến Simpson giật thót người. Anh vội chạy về phía cuối con đường, nhưng càng gần tới nơi tiếng thét lại càng nhỏ đi.

Mưa tầm tã làm cho Simpson không thể nhìn thấy gì quá ba mét trước mặt. Trong khi đang ngó trái ngó phải thì anh bắt gặp một người đàn ông đang kéo cái xe đẩy. Đó là Chân Gỗ, một người ăn xin cụt chân mà Simpson đã nhẵn mặt. Anh nắm lấy tay Chân Gỗ:

"Ông có nghe thấy tiếng thét không?".

"Nó phát ra từ đằng kia kìa!".

Nói rồi Chân Gỗ lê bước dẫn đường cho Simpson. Một lúc sau, họ tìm thấy ngọn nguồn tiếng thét: Một người đàn ông nằm vắt vẻo trên bệ cửa sổ tầng ba của một ngôi nhà ba tầng.

"Levy! Đó là Levy!" - Chân Gỗ hốt hoảng kêu lên.

Simpson chợt nhận ra đây cũng chính là ngôi nhà kiêm cửa hàng cầm đồ của Levy.

"Có chuyện gì thế này?" - Chân Gỗ sợ hãi.           

"Không liên quan gì đến ông!"- Simpson gằn giọng với Chân Gỗ, rồi một mình chạy vào cửa tiệm cầm đồ. Trên tầng ba của ngôi nhà có ba phòng. Hai phòng đầu tiên mà Simpson mở ra là nơi chứa đồ thế chấp. Còn căn phòng thứ ba thì bị khoá từ bên trong.

Minh họa: Ngô Xuân Khôi

Hiện trường vụ án rất lộn xộn và cho thấy đã xảy ra cuộc giằng co giữa nạn nhân và hung thủ.

Vấn đề bây giờ cần giải quyết là làm cách nào kẻ thủ ác lại trốn thoát được? Căn phòng này bị khoá từ bên trong nên hắn chỉ có thể trốn ra ngoài bằng cửa sổ. Nhưng mà từ tầng ba căn nhà xuống dưới đất cũng khoảng hơn 20 mét, tường nhà lại không có bất kỳ gờ bám nào cả?! Chẳng lẽ hắn nhảy một phát xuống đất?

Simpson đột nhiên giật bắn lên khi anh nhận ra có một cái gì đó in dấu trên thành cửa sổ. Một dấu chân chim! Một dấu chân chim to gần bằng nửa bàn tay anh! Ngay lập tức Simpson thốt lên: "Chân Chim!".

*

Trong một tháng qua, thành phố New York đã chứng kiến hàng chục vụ trộm táo tợn do một kẻ được báo chí đặt biệt danh là Chân Chim thực hiện. Ngọn nguồn của cái biệt danh này xuất phát từ việc kẻ trộm luôn đột nhập từ những cửa sổ trên cao để vào trong nhà. Hắn không để lại bất kỳ dấu vết nào cả ngoài một dấu chân chim in lên thành cửa sổ mà hắn leo qua.

Chưa đầy một tiếng sau khi Simpson phát hiện ra xác Levy, Dixon và người trợ thủ của anh, Tommy Burke, đã có mặt ở hiện trường. Dixon nhìn quanh phòng và phát hiện ra một cái bát vỡ trên sàn, xung quanh súp đổ tung toé. Nhiều khả năng nạn nhân đang chuẩn bị dùng bữa thì bắt gặp Chân Chim đột nhập.

"Chà, xem ông ta có bao nhiều tiền này! - Tommy bỗng thốt lên, tay giơ cao cái hộp thiếc  - Chắc vì thế nên Chân Chim mới tìm cách ăn trộm tiền của ông ta!".

"Thế nhưng làm thế nào mà hắn lại biết được nhà này có nhiều tiền chứ?".

Dixon vừa nói, vừa cầm đèn pin lại gần cửa sổ. Anh ngó đầu qua cửa sổ để nhìn xuống con đường bên dưới. Nền đường bằng đá, phủ đầy một thứ bùn được tạo ra khi bụi và khói gặp mưa. Nhà tội phạm học suy nghĩ đến khả năng có thể Chân Chim đã định đem Levy đi giấu, nhưng mà hắn bỏ dở nửa chừng và đành để cái xác vắt vẻo trên cửa sổ.

Năm phút sau, Dixon đi xuống kiểm tra con đường chạy qua cửa tiệm cầm đồ. Cuối cùng thì anh cũng tìm thấy những vết chân chim in dấu trên bùn. Cứ vài mét thì Dixon lại tìm thấy vết chân, cứ như thể tên tội phạm nhảy bằng một chân, thay vì đi lại bình thường.

Vết chân dần dần mờ đi và bị thay thế bằng dấu hằn của bánh xe. Dixon cất tiếng hỏi Simpson:

"Lúc đó anh có thấy ai đi xe đạp qua đây không?".

"Dạ không! Hay đây là dấu vết cái xe đẩy của Chân Gỗ?".

"Ý anh là người ăn mày? Ông ta phát hiện cái xác cùng với anh?".

"Dạ vâng, đúng rồi!".

"Nhưng tại sao một người ăn mày lại ra ngoài trong một đêm mưa gió như thế này?" - Dixon đặt câu hỏi.

Mười phút sau, Dixon, Tommy và Simpson tìm thấy căn ki-ốt bỏ hoang mà Chân Gỗ trú ẩn. Lúc này người ăn mày đã tháo cái chân gỗ ra, rồi ngồi chồm hỗm trên một đống giẻ rách mà ông ta dùng làm chăn.

Dixon hỏi dò:

"Ông là cựu chiến binh phải không? Tại sao ông không làm đơn xin nhà nước lắp chân giả bằng nhựa mà lại dùng cái chân gỗ kia?".

Chân Gỗ nhỏm dậy rồi nói bằng cái giọng hơi lạc đi:

"Cái chân này do tôi làm, bỏ làm sao được!".

"Được rồi! Tôi sẽ hỏi ông mấy câu về vụ án của Levy. Tại sao ông lại ra đường vào tối qua?".

Ngập ngừng một lúc lâu Chân Gỗ mới đáp:

"Vì cơn mưa mà cái chân tôi phát đau. Những lúc như thế thì tôi thường đi bộ quanh đây để đỡ đau!".

"Và ông không hề nhận ra cái gì lạ lùng ở quanh nhà Levy lúc đó chứ?".

"Vâng! Tôi chỉ nghe thấy tiếng hét, rồi sau đó bắt gặp Simpson đây… À, mà hình như tôi có nhìn thấy thứ gì đó bay trên trời. Nó to như con dơi ấy!".

Dixon, Tommy và Simpson ngó nhìn nhau trong kinh ngạc. Chẳng lẽ Chân Chim có khả năng bay thật?!

"Được rồi! - Dixon nói -  Tôi không còn câu hỏi nào nữa. Chào ông!".

*

Sáu giờ tối hôm đó, Tommy phát hiện ra Chân Gỗ đẩy cái xe kéo ra khỏi ki-ốt. Chàng trai bí mật bám theo kẻ ăn mày đến một ga-ra nhỏ ở gần nhà ga Fenchurch. Một lúc sau đó, bước ra từ ga-ra là một người đàn ông ăn mặc bảnh bao. Nhưng chỉ cần nhìn qua một cái Tommy cũng phát hiện ra đó là Chân Gỗ. Không một chút chần chừ, Tommy nhảy lên cái xe tải rồi nói với tài xế:

"Cảnh sát đây! Anh hãy bám theo kẻ kia!".

Viên tài xế nghe lệnh và bám theo Chân Gỗ. Kẻ ăn mày dẫn họ đi đến một toà chung cư cao cấp ở gần công viên Hyde. Tommy đi vào bên trong toà chung cư. Anh bắt gặp Chân Gỗ đang nhận chìa khoá từ quầy lễ tân. Chờ đến khi hắn đi khuất, Tommy mới lại gần cô tiếp tân:

"Này cô, có phải người đàn ông vừa rồi là Wilson không?!"

"Không! Đó là Đại uý Gosling!"

 Ngay sau đó, Tommy bèn tìm đến một bốt điện thoại để gọi cho sếp của mình.

*

Vài ngày sau đó, vào lúc chập tối, Dixon và Tommy bắt đầu "phục kích" Chân Gỗ. Dixon đã nhận được tin báo rằng có vẻ như kẻ ăn mày mang hai cái tên kia đã loanh quanh gần một ngôi nhà giàu có trên phố Dover. Dixon xin phép chủ nhà bí mật cho anh và Tommy vào trong. Hai người ngồi trong một căn phòng không điện đóm, mắt dán vào cái cửa sổ mở hờ.

Đến gần lúc nửa đêm, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài cửa sổ. Tommy tinh mắt hơn nên phát hiện ra một cái bóng hình người dường như đang lơ lửng trong không trung. Sau cơn hoảng hốt ban đầu, anh nhận ra rằng cái bóng đang dùng tay bám chặt vào thành cửa sổ.

Dixon chờ đến khi cái bóng đã trèo hẳn vào trong nhà mới hô lên:

"Đứng yên! Cảnh sát đây!".

Không hề chần chừ, cái bóng quay đầu nhảy qua cửa sổ. Khi Dixon và Tommy chạy đến chỗ cửa sổ nhìn xuống thì đã thấy hắn đang lăn tròn dưới đất như con mèo, rồi đứng dậy nhảy lò cò bằng một chân.

"Trời ơi, làm cách nào mà hắn lại có thể nhảy xa như thế chứ? Và làm thế nào mà chúng ta đuổi kịp hắn?" - Tommy sững sờ kêu lên. Dixon chẳng nói chẳng rằng cầm tay Tommy chỉ về hướng cuối đường. Chân Chim chỉ còn cách chỗ đó vài cú nhảy nữa thì tự nhiên có tiếng súng nổ, và hắn ngã sõng soài xuống đất.

"Tôi đã cho Simpson phục kích sẵn ở chỗ đó rồi. Nào, bây giờ chúng ta đi xem Chân Chim thật sự là ai".

Dixon và Tommy chạy xuống dưới đường về phía tên trộm đang nằm dưới đất. Viên cảnh sát Simpson đã đứng sẵn ở đó, bận bịu đóng cái còng vào tay Chân Chim.

"Đúng thật như ông nói, ông Dixon - Tommy bất giác kêu lên - Chân Gỗ quả đúng là Chân Chim. Hắn trốn ở ngay dưới mũi chúng ta mà chúng ta không hề biết gì!".

"Anh Simpson này, hãy tháo cái chân giả của hắn ta ra rồi đưa cho tôi!".

Viên cảnh sát làm đúng như vậy, và anh ta không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi để cái chân giả vào tay Dixon. Tommy tò mò hỏi:

"Cái chân đó có gì đặc biệt vậy?".

"Đây! - Chỉ với một cái vặn cổ tay, Dixon đã tháo rời cái chân ra. Nào là lò xo, pít-tông, và bánh răng rơi loảng xoảng xuống đất - Cái chân này thật ra là một thứ gậy nhảy. Chân Gỗ chỉ cần vừa cúi xuống bấm cái nút này, vừa nhún chân thì hắn có thể nhảy một phát hơn hai mươi mét. Đấy chính là cách mà hắn có thể trèo qua cửa sổ ở tầng hai, tầng ba".

"Làm cách nào mà ông biết được điều đó vậy?" - Tommy kinh ngạc.

"Tommy à, tôi đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rằng: sau khi loại trừ tất cả những trường hợp không thể, thì khả năng cuối cùng bao giờ cũng là có thể. Hắn ta không thể bay hay leo, vậy thì cách duy nhất để hắn có thể đột nhập được là nhảy qua… Nhưng quả thật thì, chỉ khi tôi tận mắt nhìn thấy hắn nhảy xuống đất vừa nãy tôi mới vỡ lẽ ra mọi chuyện!".

Canto Forrest (Mỹ)- Lê Công Vũ (dịch)
.
.