Nỗi niềm thầm kín

Thứ Năm, 27/06/2019, 09:14
Mẹ đặt tên cho nó là Thơm, những mong cuộc đời lên hương thi vị. Nào ngờ đời lại chẳng như mơ. Rõ là da trắng môi hồng mà Thơm lại vô duyên, ngoài ba mươi tuổi vẫn không có người đàn ông nào rước về làm vợ.

Thực ra thời thiếu nữ Thơm cũng đã có một mối tình ở tầm cầm tay và thơm vào má. Rồi người đàn ông đó nhận công tác ở miền Nam, người ta đi biệt luôn cũng chẳng nói một lời chia tay.

Cứ thế ngày tháng qua đi, lận cận mãi, thoắt một cái Thơm đã qua thời son trẻ.

*

Bà đồng mắt sắc lẻm reo hai đồng xu vào một cái đĩa cổ làm bằng sứ phán rằng:

- Kiếp trước nhà chị nợ nghiệp duyên, nếu không trả nợ "cha mẹ" thì một đời cô quả.

Ông thầy tử vi mù bấm bấm các đầu ngón tay sau một hồi giải đoán tuyên bố thế này:

- Cô thần, quả tú đóng ở cung mệnh, số chị ăn mình, ở mình, chết cũng một mình. Hơn nữa lại có duyên âm theo, nếu như tìm được thầy cao tay hóa giải sẽ được một đại hạn có chồng. Nhưng cuối đời vẫn chỉ có một mình.

Thơm ngây ngô hỏi thầy:

- Thưa thầy một đại hạn là thế nào ạ?

Ông thầy tử vi sửa lại cái kính đen sì nổi bật trên gương mặt xanh xao do thiếu nắng giải thích:

- Một đại hạn là mười năm trong đời.

Thơm ra về lòng chán nản, ngao ngán tới mức không muốn nhấc cả bàn chân. Đứa bạn bằng tuổi đã hai con đi cùng chẹp miệng bảo:

- Mày tên Thơm gì chứ tao thấy đặt tên Thối thì đúng hơn.

*

Vào một ngày lành, tháng tốt, Thơm đội lệnh theo hầu ba mươi sáu giá đồng. Hương trầm thơm ngút ngát khói quẩn theo lời ca giai điệu trầm bổng lúc thì lên non khi lại về nơi sông bể.

"Vầng đông mãn bóng dương vời vợi

Soi vườn hồng choi chói nhân gian

… Xe loan gió lọt bụi hồng

Cành huyên duy phát mộng xuân rầu rầu

Chốn hồng lâu trong lòng phỉ ngộ

… Cửa linh từ nhang khói ngàn thu…"

Cả một ngày lễ bái cúng khao chúng sinh mệt nhoài nhưng lòng Thơm lại nhẹ nhõm và khấp khởi khi bà đồng tay quẹt nước cốt trầu đỏ như máu tứa ra bên khóe miệng vẫn ánh nhìn sắc tựa dao bảo rằng:

- Nhà chị cứ yên tâm. "Cha mẹ" đã chứng, tâm thiện chí thành chị sẽ lên xe hoa nay mai thôi.

Minh họa: Lê Tiến Vượng.

Giống như "người có bệnh thì vái tứ phương". Để chắc chắn hơn, Thơm lại tìm thầy cao tay ấn hóa giải mối duyên âm.

Những con ngựa xanh đỏ, các hình nhân thế mạng mặt trắng như sáp, mắt phượng mày ngài chất đầy một nửa sân nhà thầy.

Sau ba giờ đồng hồ thầy khấn vái thỉnh vong, cuối cùng cũng tròn quả lễ.

*

Chẳng biết có phải nhờ vào tâm linh hay số phận đã an bài sắp đặt như thế, vài tháng sau bỗng nhiên có người mối lái Thơm lên xe hoa với người đàn ông vợ mắc bệnh ung thư qua đời đã hai năm.

Đêm tân nương ân ái mặn nồng, chồng Thơm ngỡ ngàng khi thấy vợ mình vẫn vẹn nguyên là con gái. Sau vài lần e dè thò thẹn, Thơm run rẩy tận hưởng thiên đường tình ái.

Cứ nhìn hai má hây hẩy hồng rực, bờ ngực phập phồng, ánh mắt sáng rực cũng đủ biết cuộc sống vợ chồng của Thơm viên mãn tới độ nào.

Lại vẫn con bạn ngày đi xem bói cùng bảo:

- Các cụ nói chẳng sai "gái phải hơi trai như thài lài gặp cứt chó". Nhìn mày kìa, mỡ màng quá.

Thơm nhắm tịt mắt cười hinh hích đáp lời:

- Ừ thì đời tao thiệt thòi bao năm, giờ cũng đến lúc tận hưởng rồi chứ còn gì.

Trái với thái độ hân hoan của Thơm, cô bạn giọng ỉu sìu:

- Lão chồng tao chả biết có phải rượu chè hay lắm mưu nhiều kế ở cơ quan không mà dạo này khoản í kém, đã thế lại càng quản lý tao chặt hơn. Cái phận đàn bà sao cứ không làm chủ được bản thân mình mà phải lệ thuộc vào đàn ông không biết.

- Ơ có chồng là một hạnh phúc. Mày không thấy tao lấy được chồng như là một kỳ tích đó sao?

Cô bạn ớ người, ngồi thần một lúc ra chiều ngẫm nghĩ sau vẫn nói:

- Tao vẫn thấy thế nào ấy, có chồng với người này là tốt nhưng với người kia lại là điều chẳng sung sướng gì.

Như để giấu đi một điều gì đó, cô bạn Thơm dừng lời, chào rồi ra về.

*

Hai năm ấm áp tình chồng vợ qua đi rất nhanh, đến năm thứ ba, chồng Thơm không may gặp tai nạn bất ngờ chấn thương cột sống, liệt nửa người phía dưới. Nỗi ấm áp mới lên ngôi bỗng chốc vỡ vụn như chiếc ly thủy tinh rơi từ độ cao xuống.

Mỗi lần dùng nước ấm để lau đôi chân teo tóp của chồng, Thơm phải quay mặt đi giấu những giọt nước mắt ầng ậng chỉ trực trào ra. Thơm cố giữ chúng để đêm về khóc nấc, nước mắt ướt đầm chiếc khăn mùi xoa vốn trước đây là vật chứng kiến những giờ phút mặn nồng của vợ chồng Thơm.

Gò má Thơm giờ nhô cao với hai mảng nám sạm như miếng cơm cháy vét đáy nồi. Đàn bà không sinh nở, đời sống tình dục ngắt cụt nửa chừng, khí huyết rối loạn không lưu thông lấy đâu ra nhuận sắc nõn nà.

Chồng Thơm sống lắt lẻo vài năm nữa rồi qua đời. Thơm như kẻ vô hồn, nước mắt cũng đã cạn trong bộ áo xô xộc xệch đứng cạnh quan tài chồng nhìn nghệch ngoạc như bức tượng đầu tay được đắp nặn bởi tay nghề non vụng.

Căn nhà vợ chồng Thơm giờ hoang lạnh với cái bóng lặng lẽ của Thơm.

Cô bạn gái không khỏi xót xa buột miệng:

- "Đời người đánh phấn đeo hoa/ Đời người ỉa chịn cũng qua đời người". Sao số phận mày lại hẩm hiu đến thế.

*

-  Em. Anh biết em từ lâu rồi, nào quay người lại ôm anh đi.

Giọng người đàn ông thì thào đầy ma lực, hơi thở phả nóng rực cả bầu ngực Thơm. Thơm oằn người ôm riết lấy người đàn ông. Thơm thở dốc mồ hôi vã ra như tắm.

Ngào ng... ào…

Tiếng con mèo cái động dục gào lên trong đêm khiến Thơm giật mình thức giấc. Người Thơm hãy còn run rẩy co giật như thể một dạng động kinh nhẹ. Thơm bật dậy lao vào nhà vệ sinh đứng dưới vòi hoa sen xả nước. Dòng nước mát lạnh xoa dịu cái nóng hừng hực trong người Thơm.

Không lên giường ngủ tiếp nữa, Thơm sợ người đàn ông trong giấc mơ ban nãy lại đến, Thơm với tay lấy cái điều khiển tivi một bộ phim hành động của Mỹ là thích hợp với Thơm lúc này.

*

Chủ nhật.

- Hôm nay rảnh không? Có con Miên ở nước ngoài về đấy, mình mời nó càfe đi.

Tiếng cô bạn gái thánh thót qua điện thoại.

Thơm:

- Ừ, chẳng làm gì đâu, hẹn đi.

- Thế nhé, mình hẹn nhau ở càfe Mê Trang nha.

Thơm lấy hộp phấn trang điểm thoa rất dày mà lớp phấn vẫn không che đi được vết nám sạm trên gò má. Thơm nhìn mình qua gương có lẽ phải già đi đến mấy tuổi, nén một tiếng thở dài trong lồng ngực Thơm xách túi khóa cửa đến nơi hẹn.

Thơm tới nơi thì hai cô bạn kia đang ríu rít, tiếng cười của Miên giòn tan. Miên nước da ngăm mịn, mái tóc cắt kiểu nam khiến cô bạn bằng tuổi Thơm mà trẻ hơn cả mười tuổi.

Cả gương mặt Miên sáng bừng, trái ngược với gương mặt rầu rầu như muốn giấu đi điều gì buồn trong cuộc sống của cô bạn gái luôn sát bên Thơm kia.

Sau phút hồ hởi của ngày tái ngộ Miên nhìn Thơm rồi ngạc nhiên hỏi:

- Mặt bạn bị sao vậy, tớ nhớ ngày xưa da cậu trắng lắm cơ mà.

- Ừ cũng không hiểu sao nữa, chắc là suốt mấy năm qua chồng tớ bị tai nạn, tâm tư chẳng vui và cũng vất vả chăm sóc.

Giọng Miên trầm hẳn xuống:

- Tớ cũng biết qua Thi rồi. Trước lúc bạn đến hắn cũng kể qua về cuộc sống của cậu. Thương cậu quá.

Thi phá tan không khí trầm buồn bảo:

- Thôi ngày gặp nhau không nói chuyện buồn nữa.

Bao nhiêu chuyện vui tự ngày xa xưa đem ra ôn lại hết. Cả ba nàng đều cười rũ rĩ hỉ hả.

Tự nhiên như sực phát hiện ra điều gì, Miên kéo hai đứa chụm đầu thì thào:

- Này tớ phát hiện ra nguyên nhân cái má nám sạm kia của nàng Thơm rồi nhá. Do thiếu đàn ông. Vậy thôi.

Thi gật gù và đưa tay sờ lên má của mình bảo:

- Có lẽ.

Miên:

- Sao không kiếm một tay Phu tình nhỉ?

Thi cự lại ngay:

- Cậu tưởng dễ à? Con này vô duyên khấn khứa đủ đường mới lấy được chồng đấy.

Ngẫm ngợi giây lát Miên reo lên:

- A tớ có cách rồi. Dùng "đồ giả".

Cả Thơm và Thi đếu há mồm trố mắt bật lại:

- Đồ giả?

- Đồ giả?

- Ở đâu? Như thế nào?

Miên bật cười ha hả.

- Giáo sư Google, để yên tớ vào mạng tìm địa chỉ.

Lúi húi một hồi Miên lại reo lên:

- Đã thấy, để tớ gọi điện mình đến đó xem sao. Thế nào các cậu mình đi chứ?

Thơm ngại ngùng bảo:

- Ngại nhỉ, cũng không biết nó như thế nào.

Miên:

- Các cậu lạc hậu quá, ở nước ngoài bày bán đủ thứ hỗ trợ, đó là nhu cầu bình thường như cơm ăn nước uống thôi. Nếu cứ kìm nén bản thân lâu ngày sẽ thành bệnh đấy. 

Ngần ngừ mãi cuối cùng chính Thi lại là người đưa ra quyết định:

- Thôi đi khám phá xem sao.

Thế là cuộc hội ngộ giữa hai phương trời tây ta lại trở thành một cuộc săn lùng "đồ giả".

Sau khi đi một cuốc taxi hết 100 nghìn thì đến đầu một ngõ phố.

Miên rút điện thoại ra gọi cho nơi bán. Sau khi nghe hướng dẫn đường đi Miên bảo:

- Choáng hết cả người. Không thể nhớ nổi. Ngoắt ngoéo quá.

Sau mấy khúc cua rẽ trái rẽ phải lần mò, cuối cùng cũng đến trước một ngôi nhà với hai cánh cổng sơn xanh khép kín.

Bấm chuông chờ mãi không có ai mở cửa. Một bác nữ tuổi sồn sồn ở nhà kế bên ra nhìn ba nàng, mắt gườm gườm tỏ vẻ gớm ghiếc, hỏi một câu:

- Đi mua "đồ chơi" chứ gì? Không phải nhà này nó sợ cơ quan chức năng "hỏi thăm" nên toàn cho địa chỉ giả. Nhà nó là cái cửa kính kia kìa.

Sau câu chỉ dẫn là kèm theo một cái nguýt dài tỏ vẻ khinh khi.

Thơm và Thi ngượng chín mặt, riêng có Miên mặt vẫn rạng ngời cười rõ tươi, nói lời cảm ơn rồi hùng dũng đi trước tiến thẳng vào lãnh địa "đồ giả".

Tiếp ba nàng là một người đàn ông dáng vẻ thư sinh, da trắng giọng nhỏ nhẻ.

- Các chị mua loại nào để em tư vấn. Hàng em để trên gác không trưng bày vì nó nhạy cảm, hơn nữa nhà mình chưa cho nhập mặt hàng loại này.

Miên hồn nhiên như một bà tiên bảo:

- Em đem vài mẫu ra đây giới thiệu với bọn chị để còn lựa chọn.

Sau vài phút chờ đợi, một số mẫu được đem xuống giới thiệu.

Nhìn các mẫu bày ra trên bàn, mặt Thơm chín nhừ. Thi có vẻ "bản lĩnh" hơn, còn Miên thì vẫn rạng rỡ như không.

Chủ cửa hàng giới thiệu:

- Mẫu này cũ giá cả hợp lý, mẫu này tân tiến hơn giá cũng đắt hơn một chút, hàng của Hồng Kong và Trung Quốc giá từ 1.300.000 đồng đến 1.500.000 đồng. Còn mẫu đặc biệt này thì các chị sờ mà xem nó mềm mại như da thật, hơn nữa điều khiển gọn nhỏ, chỉ cần bấm nút là nó khởi động. Có hai cấp độ rung là nhẹ nhàng và nhanh hơn. Hàng này của Mỹ với giá 2.500.000 đồng.

Miên ngắm nghía sờ nắn và kết luận:

- Đúng là tiền nào của ấy. Theo tớ cậu nên tậu em này.

Cậu bán hàng giới thiệu tiếp:

- Em còn các loại máy mát xa nữa phục vụ các bà chị đủ "lê tê phê". Các nước phương Tây họ sử dụng những mặt hàng này lâu rồi; một số nước châu Á cũng đã du nhập và sản xuất.

Thi cứ há mồm đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, mắt nhìn chúng không rời. Sau một hồi mãn nhãn và tha hồ tưởng tượng, cả Thi và Miên đều bảo Thơm:

- Tậu em của Mỹ cho chất.

Thơm vẫn nóng hai gò má ngần ngừ. Miên khích lệ:

- Có gì xấu đâu. Cứ mua đi, tớ nghĩ đấy là giải pháp tốt nhất cho hoàn cảnh cậu lúc này.

Thi hưởng ứng nhiệt liệt:

- Mua đi, mua đi

Thêm câu khích lệ của Miên và tinh thần phấn khích của Thi, Thơm lập bập rút ví ra.

 Xong vụ mua bán, ba nàng kéo nhau ra quán bún ốc. Lúc này Thi mới ngập ngừng bảo:

- Thực ra tớ cũng muốn tậu một em. Lão chồng tớ lâu nay rất chán, nhưng mua về biết nói thế nào với lão đây.

Miên:

- Chị em nhà mình khổ thật.

Thi giọng rầu rầu:

- Biết làm sao được, có bao nhiêu dây trói vô hình, đâu chỉ sống cho riêng mình hả bạn.

*

11 giờ đêm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, Thơm quyết định thử xem sao. Theo hướng dẫn, Thơm lấy tuýp chất bôi trơn phủ một lớp mỏng lên thứ đó rồi nhớ về những lúc nồng nàn với chồng, bấm nút khởi động.

Lạ lẫm và ham muốn khiến người Thơm run lên từng hồi. Cảm xúc bùng nổ bao nhiêu năng lượng nặng nề như được giải phóng ra khỏi người Thơm.

Thơm khoan khoái và chìm vào một giấc ngủ rất sâu và say.

Mới sáng sớm đã thấy tin nhắn của Thi.

- Hiiii… thế nào, đã thực hành chưa? Ổn không?

Bỗng nhiên Thơm thấy e ngại với chính con bạn thân của mình.

- Hiiii…. Cũng ổn.

- Có giống người thật không? “Lên đỉnh” chứ?

- Giống làm sao được… Nhưng còn hơn là không.

- Hiiii…

- Hiiii…

- Hôm nào cho tao thử tí.

- Hiii… Có người thật rồi sao còn thử đồ giả. Được rồi, hôm nào qua sẽ cho mày trải nghiệm.

Biểu tượng năm sáu cái mặt cười gửi cho nhau hiện ra trên điện thoại của hai người.

*

Đôi má Thơm vết nám đã mờ dần, bờ môi sắc hồng như trở lại. Nhớ lại lời thầy nói, ăn mình ở mình chết cũng một mình Thơm lại thấy lòng sao buồn tủi.

Ngoài những lúc thỏa cơn ham muốn ra cả những lúc cô đơn, Thơm lại đem thứ "đồ giả" như thật ấy được cất vào một nơi kín đáo nhất ra ngắm nghía, bấm nút khởi động và đau đáu mơ về những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi đã qua.

Trong thế giới của những người đàn bà có biết bao nhiêu người cất giữ và hy sinh bản thân mình vì những điều thầm kín khó nói ấy nhỉ? Dù điều đó là hết sức bình thường của con người và một thời xuân sắc có thời gian là bao lâu?

Đàn bà ơi.

Truyện ngắn của Đặng Lưu San
.
.