Người hay kiện

Thứ Hai, 23/07/2018, 11:29
Ở thôn Kỳ Sơn, một vùng núi hoang vu lạc hậu, có một người dân thích kiện cáo, họ Kỳ tên Nhị Cẩu. Gặp chuyện gì anh ta cũng kiện khiến dân làng luôn căng thẳng, bất an.

Năm đó thôn không phát tiền cứu trợ cho Nhị Cẩu, thế là anh ta đi kiện, bị Trưởng thôn làm nhục, tức khí nói “Tôi sẽ kiện ông!”. “Kiện gì?”. “Kiện tội tham ô, hủ hóa”.

Tưởng là Nhị Cẩu chỉ nói thế thôi, không ngờ...

Tối hôm đó, trong lúc Nhị Cẩu đang húp cháo loãng thì Trưởng thôn đến, mang theo cái đầu heo luộc và chai rượu sái, nói là lâu nay thiếu quan tâm đến Nhị Cẩu, từ nay sẽ giúp anh làm giàu! Nói đoạn, đưa cho Nhị Cẩu 20 đồng, bảo là tiền cứu trợ của thôn. Nhị Cẩu ăn uống no say, vỗ bụng nghĩ, thì ra anh cán bộ nào cũng sợ kiện! Cứ dọa kiện là các vị co vòi ngay! Và, Nhị Cẩu kiện thật! Thôn trưởng bị hạ bệ.

Thôn trưởng mới Kỳ Đại Hải lên thay, chiêu này của Nhị Cẩu không còn hiệu nghiệm nữa. Kỳ Đại Hải nghe nói Nhị Cẩu sắp kiện mình, liền cho anh ta 10 đồng, nói, sợ ông không có tiền lộ phí, tôi biếu ông tiền lộ phí đây. Nếu kiện mà tôi bị hạ bệ thì ông sẽ có thưởng! Từ đó, Nhị Cẩu không hó hé gì nữa.

Không ngờ, Vũ Đại Nương, một người đàn bà góa bán đậu phụ lại nổi lên kiện cáo. Lần này là kiện Tiểu Đổng, cán bộ tăng cường của huyện.

Hai năm trước Tiểu Đổng được cử về đây giúp đỡ địa phương xóa đói giảm nghèo. Anh ta chấp nhận gian khổ một thời gian, cố gắng “đánh bóng” hình ảnh của mình, mong được đề bạt cất nhắc về sau.

Tuy nhiên, Tiểu Đổng cũng là một người tử tế, có tinh thần trách nhiệm với công việc. Anh giúp đỡ thôn hết mình. Thành tích của anh được huyện chú ý, báo chí ca ngợi, được tôn vinh là điển hình tiên tiến của huyện.

Minh họa: Lê Trí Dũng.

Một hôm, Tiểu Đổng và Thôn trưởng uống rượu. Đang vui Tiểu Đổng thuận miệng nói, chắc mình sẽ được rút về huyện làm Trưởng phòng, sau này có việc gì cần cứ đến tìm anh ta.

Giữa lúc đó bỗng dưng Nhị Cẩu lại câu kết với Vũ Đại Nương nổi lên kiện Tiểu Đổng, người được dân ở đây coi là ân nhân. Kiện gì? Kiện về tội tham ô, hủ hóa và gian dối thành tích. Tiểu Đổng liền được mời về huyện làm rõ.

Dân Kỳ Sơn rất tức giận khi biết tin này. Họ bảo, tay Nhị Cẩu xấu xa đang ve vãn Vũ Đại Nương, thấy Tiểu Đổng thường đến nhà họ Vũ giúp đỡ gia đình cô nhi quả phụ, nên nổi máu ghen làm bậy! Dân Kỳ Sơn không ai tin nhưng Thôn trưởng Kỳ Đại Hải lại nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm! Không có gió sao có sóng? Cứ đi hỏi Vũ Đại Nương thì biết!”. Vũ Đại Nương đỏ mặt, không nói gì, mọi người lại tin là có thật.

Nửa tháng sau Tiểu Đổng chán chường, uể oải trở lại Kỳ Sơn. Anh khóa trái cửa phòng, hai ngày liền không ra khỏi nhà. Ngày thứ ba Tiểu Đổng gầy sọp, không ai nhận ra.

Anh đi tìm Kỳ Đại Hải, bức xúc hỏi:

 - Đồng chí Kỳ, tôi với đồng chí không thù oán gì nhau sao đồng chí lại hại tôi?

Kỳ Đại Hải chối tội:

- Không có. Nhị Cẩu kiện đồng chí đấy chứ!

Tiểu Đổng giận quá, nhổ nước bọt đánh toẹt, trừng mắt nhìn Đại Hải:

- Loại người ngu dốt như Nhị Cẩu làm sao nghĩ ra được chuyện đó? Lại còn người đàn bà góa kia nữa hùa nhau tố bậy! Dứt khoát là có kẻ xúi giục! Tôi nghĩ kỹ rồi, kẻ đó chính là đồng chí!

Kỳ Đại Hải không có vẻ gì lo lắng, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Đổng, nhẹ nhàng nói:

- Đúng, đó là chủ trương của tôi!

Tiểu Đổng giận đến phát run, gằn từng tiếng:

- Tôi không ngờ đồng chí tồi đến thế! Nhè vào thời điểm quan trọng nhất hạ gục tôi bằng một đòn hiểm ác!

Kỳ Đại Hải hốt nhiên cảm thấy áy náy, cười giả lả:

- Tiểu Đổng à, anh bớt giận một chút, hãy bình tĩnh nghe tôi nói đã, tôi cũng có lý do mà...

Tiểu Đổng nghiến răng:

- Lý do gì? Anh nói đi! Tôi có tội gì chứ?

Kỳ Đại Hải nói:

- Lý do rất đơn giản. Tôi thực sự không muốn để anh về huyện, muốn anh tiếp tục ở lại giúp đỡ chúng tôi...

Tiểu Đổng rùng mình. Chuyện này anh chưa bao giờ nghĩ tới. Trong thâm tâm anh nghĩ chắc là mình đã đắc tội với ông vua xứ này!

Kỳ Đại Hải nói:

- Xí nghiệp chế biến nông sản mới đi vào hoạt động không thể thiếu sự hướng dẫn giúp đỡ của anh được. Nói thực, hoa màu của chúng tôi trước giờ thu hoạch xong chỉ biết dùng thô thôi, thổi lửa, dùng chày cán bột làm bánh là hết, bây giờ đưa vào nhà máy, mấu chốt là việc vận hành máy móc, anh mà đi, chắc chắn chỉ ít ngày là xưởng phải đóng cửa thôi. Quả là chẳng còn cách nào khác nên chúng tôi đành thất lễ với anh! Mong anh bỏ quá cho, Tiểu Đổng à.

Tiểu Đổng oán trách:

- Dù vậy, các anh cũng không thể làm cách đó được. Các anh đã làm tôi mất hết thanh danh, không còn uy tín làm việc, tôi biết làm sao đây? Vả lại tôi về huyện nhận chức vụ mới, có quyền lực trong tay càng có khả năng giúp đỡ các anh tốt hơn.

Nghe Tiểu Đổng phân tích, Đại Hải càng thấy mình có lỗi và cạn nghĩ, nhẹ nhàng an ủi anh:

- Thôi mà Tiểu Đổng, trước giờ không phải chúng tôi không thấy anh đã hết lòng giúp đỡ địa phương chúng tôi xóa đói giảm nghèo, ai cũng quý trọng và nói tốt cho anh. Nhưng mà, nếu anh về huyện nhận nhiêm vụ mới, bận rộn với công việc, sợ rằng...anh lại quên cái nơi nghèo khổ này thì sao?

Tiểu Đổng không nói gì. Kỳ Đại Hải khẩn thiết:

- Tiểu Đổng à, mong anh thông cảm với chúng tôi. Các cơ sở sản xuất tiểu thủ công nghiệp của chúng ta còn bao nhiêu việc phải lo liệu. Thôn ta thoát nghèo vươn lên làm giàu, tất cả đều trông chờ vào đó, lần này bất luận thế nào cũng không được bỏ dở giữa chừng. Hai năm nay tôi thấy anh đã hết lòng giúp đỡ chúng tôi, tôi thiết tha đề nghị anh không nên nóng lòng chuyện về huyện nữa, hãy yên tâm ở lại với chúng tôi vài năm nữa được không anh?

Tiểu Đổng nhìn Đại Hải cười buồn:

- Các anh thương yêu tôi kiểu này chỉ có chết tôi thôi! Anh bảo bây giờ tôi còn có cơ hội trở về huyện được nữa sao? Các anh ở huyện tuyên bố thẳng thừng, phải xem xem kết quả công việc của tôi ở đây thế nào, xí nghiệp chế biến nông sản, trại chăn nuôi gia súc lời lãi ra sao, rồi các cơ sở tiểu thủ công nghiệp hoạt động có hiệu quả không...Nếu sang năm mà thôn Kỳ Sơn không thoát được nghèo thì tôi phải ở lại Kỳ Sơn suốt đời!

Kỳ Đại Hải mừng rỡ nắm chặt tay Tiểu Đổng, nói:

- Anh yên tâm đi, chỉ cần kế hoạch phát triển kinh tế xã hội của thôn được thực hiện nghiêm túc, kết quả khả quan, nhất định chúng tôi sẽ khua chiêng gióng trống yêu cầu huyện ủy công nhận thành tích và đề bạt anh ngay!

Tiểu Đổng buồn rầu nghĩ, đề bạt ư? Còn đề bạt gì nữa? Cơ hội thăng tiến đâu có chờ ai? Lúc này muốn thoát khỏi nơi này chỉ còn có cách phải làm cho nó giàu lên mà thôi!

Cuối cùng, Tiểu Đổng tiếp tục ở lại thôn Kỳ Sơn.

Hôm Tiểu Đổng đi kiểm tra trại chăn nuôi gia súc, Nhị Cẩu hồ hởi nói: “Cán bộ Đổng, anh yên tâm đi, tôi có thể làm cho anh mất chức thì cũng có thể làm cho anh được thăng chức! Anh giỏi giang thế này, nếu huyện không cho anh làm quan to, tôi sẽ kiện lên tỉnh, tỉnh không được, tôi kiện lên Trung ương!".

- Thôi đi ông tướng! Đừng đùa nữa!

Hai năm trôi qua thật nhanh, bằng sự nỗ lực của Tiểu Đổng và dân trong thôn, bộ mặt của Kỳ Sơn cuối cùng cũng đã thay đổi, trở thành một địa phương giàu có nổi tiếng gần xa, xí nghiệp chế biến nông sản làm ăn phát đạt hẳn, trại chăn nuôi gia súc cũng phát triển tốt...

Một sáng nọ người ta thấy Nhị Cẩu diện quần áo mới, cùng người đàn bà góa họ Trương xinh đẹp đứng ở trạm xe bus đầu thôn. Họ trêu đùa hỏi:

- Hai người đi đăng ký hả?

Nhị Cẩu ưỡn ngực đáp:

- Chúng tôi đi kiện!

Mọi người ngạc nhiên hỏi:

- Có phải hai người lại hùa nhau đi kiện bậy nữa không? Mà Kiện ai?

Nhị Cẩu nhìn Vũ Đại Nương, nói:

- Lần này chúng tôi đi kiện... chúng tôi! Hai năm trước chúng tôi đã vu cáo cán bộ Tiểu Đổng, chúng tôi ân hận lắm...

Thì ra hai người kéo nhau đến Phòng Tiếp dân ở huyện để “kiện mình”. Vừa nghe hai người nhắc tới Tiểu Đổng, anh cán bộ tiếp dân nói ngay:                                                 

- Anh chị đến đây để bảo vệ uy tín cho Tiểu Đổng phải không? Có điều chuyện này muộn rồi!

- Muộn là thế nào?

- Tiểu Đổng đã từ chức, xin được ở lại Kỳ Sơn, không về huyện nữa!

Hai anh chị ngớ ra kinh ngạc. Vũ Đại Nương hỏi:

- Sao anh ấy lại không về huyện nữa?

- Tiểu Đổng nói, anh ấy không thích hợp làm quan nên đã nhận lời mời của Thôn trưởng Kỳ Đại Sơn ở lại làm Tổng Giám đốc Công ty Thương nghiệp rồi.

- Vậy thì tốt quá! - Nhị Cẩu và Vũ Đại Nương vui mừng nhìn nhau, cảm thấy trong lòng thật thoải mái.

Hai người rời khỏi phòng tiếp dân. Nhị Cẩu ấp úng hỏi Vũ Đại Nương:

- Còn sớm quá mình đi đâu bây giờ? Hay là chúng mình ghé vào phòng đăng ký được không?

Vũ Đại Nương đỏ mặt, cúi đầu rồi nhớm chân chạy. Chạy được mấy bước nhìn lại thấy Nhị Cẩu không đuổi theo, bất giác chị ta chạy chậm lại...
Hoàng Thắng (Trung Quốc)- Trà Ly (dịch)
.
.