Ngày định mệnh

Thứ Sáu, 09/04/2021, 14:00
Như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, nàng khẽ mỉm cười dù đôi mắt còn khép chặt, vươn hai cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ hắn và dụi đầu vào ngực hắn. Một cơn chấn động ùa đến, hắn thấy cổ mình khản đặc và mạch máu giần giật dọc sống lưng đến thái dương. Phút chốc, hắn muốn vùi mình cùng nàng trên giường, gác lại mọi chuyện.


Quang bước ra khỏi buồng tắm, giơ tay lấy chiếc khăn trắng tinh lau mái tóc đang nhỏ nước xuống bờ vai rộng và khuôn ngực vồng múi, chắc nịch. Sau lưng hắn, Minh Nguyệt còn đang say ngủ. 

Quang khẽ mỉm cười nhớ lại đêm qua, đêm đầu tiên hai đứa đi đến tuyệt đỉnh của tình yêu sau gần ba tháng Minh Nguyệt quyết định rời bỏ ngôi biệt thự xa hoa của bố mẹ đến sống với người yêu. Hẳn nàng phải yêu mình nhiều lắm. Và mình cũng yêu nàng, rất yêu! Đêm qua chính là sự khẳng định của cả tâm hồn lẫn thể xác Quang về tình yêu đầu tiên của đời hắn đã thuộc về nàng.

Quang nhìn mông lung ra xa ngoài cửa sổ. Căn hộ này tuyệt đẹp. Cả một khoảng xanh của công viên với hàng cây lâu năm và một khúc lượn của sông Sài Gòn hiện ra dưới mắt hắn. Đây là thành quả sau sáu năm miệt mài lao động, sáu năm bán đi cảm xúc và sức lực cũng như những xấu hổ sâu kín bào mòn nhân cách một thằng đàn ông được dạy trọng danh dự, hắn đã đạt được. 

Những hình ảnh của những ả đàn bà lõa lồ, lả lơi vùn vụt chạy qua trí nhớ. Quang nhớ cả màu tấm phủ nệm trong cái khách sạn mà hắn chiều mụ khách đầu tiên, nhớ cảm giác mềm nhẽo khi tay hắn xoa lớp mỡ trên cái eo của khách. Nhưng, bố khỉ, hắn cố mãi mà chả nhớ được mặt mũi mụ ra sao cả. 

Quang nhớ cái cảm giác hồi hộp khi nhận xấp tiền mụ đưa, vỏ viên thuốc kích dục lăn lóc góc thảm sau khi hắn uống vội và cái bẹo má đau điếng mụ ban cùng tiếng cười khùng khục thỏa mãn như đàn ông nghiện thuốc lào của mụ. Và hắn nhớ mùi nước hoa hương phấn nồng gắt mà con mụ bôi cả lọ lên cái nách thâm sì, hoi nồng làm hắn nín mửa đến ngạt thở... Riêng cái mặt cố nhớ mà không nhớ ra được...

Đó là lần đầu tiên hắn biết đến đàn bà, cũng là lần đầu tiên hắn nhận tiền từ đàn bà, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận sự tê liệt trống rỗng đến bất lực sau khi đưa một người đàn bà lên đỉnh nhục cảm. 

Hắn đã tưởng khoái cảm chăn gối giữa đàn ông và đàn bà luôn là như vậy, nhưng sau những gì trải qua cùng nàng đêm qua, hắn biết suốt sáu năm hắn đã chỉ làm tình hùng hục như một con đực khoẻ mạnh, thỏa mãn khách và bản thân hắn những bức bối bản năng chứ chưa bao giờ hắn thực sự thăng hoa. 

Có chăng, chỉ là những kinh nghiệm và sự tinh tế nhận biết để chiều chuộng người đàn bà trong cuộc chơi để hắn đạt được đẳng cấp trai sang mà hắn mới được bà Hoa chỉ dạy gần đây.

Hít thở một hơi dài, Quang xoay người nhấc chiếc ấm siêu tốc, vặn gần đầy nước rồi nhấn nút. Hắn nhấc bộ phin pha cà phê trên giá và mở lọ cà phê mẹ mới gửi xuống. Mùi cà phê thơm đậm bốc lên mũi đánh thức toàn bộ noron thần kinh hắn. 

Hình ảnh ngôi nhà gỗ cũ có cái mái gỗ mốc thếch nghiêng nghiêng và rẫy cà phê của gia đình khi xưa hiện lên rõ nét. Ngôi nhà ấy đã từng có bốn người, có những tiếng cười và những bữa cơm đầm ấm trong không khí mang mang tĩnh mịch của núi rừng cao nguyên. 

Đã sắp sang hè rồi, hắn chợt lo con dốc đất đỏ trơn trượt mỗi khi những cơn mưa rừng xối trút giận dữ. Liệu mẹ hắn có chống gậy ra ngồi đăm đăm ngó xuống và nước mắt mẹ lại chảy tràn cùng mưa khi bàn tay rờ trên sườn dốc chỗ bố hắn trút hơi thở cuối cùng?

Nước sôi. Hắn chế một chút vào phin cà phê. Những giọt đắng nâu đen hơi keo nhỏ chậm rãi xuống đáy chiếc ly pha lê trong suốt. Hắn nhớ cách mẹ đã từng pha cà phê cho bố mỗi sáng, cách mẹ dùng hai cái thìa đánh bông thứ chất lỏng nâu sậm thành mớ bọt bông xốp vàng nâu thơm lừng. 

Hắn thương mẹ, người đàn bà đã từng hạnh phúc trong tình yêu đầy nồng nhiệt của bố hắn. Và có lẽ trời xanh hành hạ mẹ hắn vì đã từ bỏ gia đình trâm anh xứ cố đô Huế, theo bố hắn lên khai rẫy nơi rừng rú mà không một cái gật đầu của người lớn, không một cơi trầu dâng cúng tổ tiên. Mẹ hắn đã hạnh phúc. Và mẹ hắn cũng rơi vào tận cùng bất hạnh khi tai nạn bất ngờ cướp đi sinh mạng cùng lúc cả bố và em gái hắn.

Minh họa: Phạm Minh Hải

Một con chim sẻ bất ngờ lao bổ vào kính cửa sổ. Sự va chạm khiến nó ngã dúi xuống bệ cửa và thốt ra những tiếng kêu rối rít khá buồn cười. Quang mỉm cười nhìn con chim loạng choạng đứng lên và bay trở lại tán cây cùng cả bầy lách chách ríu rít của nó. 

Sáng nào cũng vậy, lúc bình minh mới lên hắn cũng đứng đây ngắm cảnh này và nghe tiếng hót của bầy chim sau khi tắm. Con chim nhỏ nhầm khung cửa kính trong suốt lao vào y như hắn ở tuổi hai mươi. Hắn đã ước có thể lao bổ đầu vào bất cứ đâu rồi bật trở ra vẫn trở về bầy như con chim sẻ nhỏ. 

Giờ hắn vẫn còn trẻ lắm, mới 28 tuổi, cơ thể rất đẹp, sức khoẻ tốt và tốt nghiệp đại học đã 6 năm với cái bằng loại giỏi nhưng đến hôm nay mới chính thức nhận được cái quyết định làm việc làm đầu tiên trong đời. Phải, ngày hôm nay chính là dấu mốc quan trọng khởi đầu cuộc đời mà hắn thật tâm mong muốn. Hắn phấn khích như thấy mình sắp tự do.

Ngày hôm nay hắn chấm dứt hợp đồng trai bao với bà Hoa. Quang đã quyết định khi nào nhận được quyết định đi làm sẽ cầu hôn Minh Nguyệt. Mỉm cười thỏa mãn, lần đầu tiên trong đời hắn thấy bản thân đã đạt được cái đích gần nhất và buông bỏ quá khứ lầy lụa, ngột ngạt và đầy dằn vặt... 

Hắn thấy hạnh phúc lâng lâng khi từ đây, hắn có thể sánh vai với người mình thương yêu đi những nơi hai đứa muốn, ăn những bữa cơm đơn giản nàng nấu, chăm sóc cho nàng những việc nhỏ nhặt và ngắm nàng cảm động vì hắn. 

Từ sau hôm nay, những ân ái và thăng hoa sẽ là những cảm giác để hắn dâng hiến cho người yêu và bản thân hưởng thụ. Sẽ không còn phải gồng mình kiểm soát từng ánh mắt, cử động, âm thanh của đối tượng cần phục vụ, từ nay hắn sẽ được thực sự tự do mà chìm đắm trong cảm xúc của cơ thể khi trao nhận, dâng hiến với người hắn yêu thương.

Cảm xúc của đêm qua như chạy lướt trở lại trên thân thể Quang. Sự đói khát đến điên dại muốn chìm trong hơi ấm thân thể nuột nà của nàng. Đôi tay vụng về của Nguyệt rụt rè khám phá thân thể hắn, đôi mắt thơ ngây và tin tưởng cùng khuôn miệng thụ động của nàng khiến tim hắn như bị thít chặt lại. 

Đêm qua là lần đầu tiên hắn bị cuốn trôi tuột theo xúc cảm bản năng cùng nàng mà không nhớ chút gì đến những kĩ thuật phòng the hắn được chỉ dạy qua cả mớ đàn bà. 

Hắn đã chỉ cùng nàng ngập trong khao khát, mê man tìm kiếm một cách vụng dại những điểm làm cho người mình yêu thương đê mê nhất, nương nhẹ nàng để tránh cho nàng bị đau ngay khi sức mạnh đàn ông bị kiềm chế làm hắn như muốn nổ tung.

 Và hắn đã cảm động đến phát khóc khi hai đứa cùng đạt đến đỉnh điểm, ôm chặt nàng, phủ kín nàng khi trong đầu chỉ duy nhất một ý nghĩ, đây là người đàn bà mình sẽ mãi bảo vệ.

*                  

Cà phê đã xong. Quang mở tủ lạnh lấy ra vỉ trứng, cà chua và hai quả táo. Minh Nguyệt có thói quen không ăn sáng, điều này hắn phải điều chỉnh. Hắn nhanh chóng làm 2 đĩa ốp la và tô trái cây trộn. Nàng thích cà phê sữa, hơi đặc, còn hắn chỉ đen đá. Vậy là xong.

Quang quỳ xuống bên giường ngắm khuôn mặt người yêu. Làn da trắng sứ mong manh với hai đường gân xanh vắt qua góc trán. Cái mũi nhỏ thanh tú và bờ môi đầy đặn tương phản với nét mảnh của xương hàm. Cái cằm nhỏ khiến khuôn mặt nàng thanh tú và quyến rũ kì lạ. 

Như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, nàng khẽ mỉm cười dù đôi mắt còn khép chặt, vươn hai cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ hắn và dụi đầu vào ngực hắn. Một cơn chấn động ùa đến, hắn thấy cổ mình khản đặc và mạch máu giần giật dọc sống lưng đến thái dương. Phút chốc, hắn muốn vùi mình cùng nàng trên giường, gác lại mọi chuyện. Không được! Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng và hắn không thể muộn bất cứ cuộc hẹn nào.

- Em dậy ăn sáng đi, mèo con! Sáng nay anh cần đến gặp sếp và tiếp nhận công việc. Chiều giờ anh có cuộc hẹn rất quan trọng với đối tác nên tối gặp em ở nhà nhé!

- Vâng! Hôm nay em cũng nhận việc, anh nhớ không? Em sẽ tự đi Grab, khi hết giờ anh đón em nhé!

Hắn ngắm Nguyệt ăn. Đôi má hơi ửng hồng vương vài sợi tóc mai cùng đôi mắt long lanh của nàng khiến tim hắn như chùng xuống. Nàng quá đẹp, quá tinh khiết, quá ngây thơ nên đôi lúc hắn cảm thấy có lỗi đến đau xé gan ruột vì không thể kể hết sự thực về hắn với nàng. 

Sự xuất hiện của nàng trong đời hắn như một phép màu kì diệu ơn trên ban xuống khi hắn đang mất phương hướng và chán nản tuyệt vọng. Có lẽ nàng yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi cả hai cùng ào chạy ra tranh mở cánh cửa chiếc taxi trong chiều mưa cuối mùa năm ngoái. 

Hắn vội đến cuộc gặp với bà Hoa, còn nàng đang cố trốn khỏi ánh nhìn tò mò của mọi người trên đường vì đôi mắt đỏ hoe cùng hai chiếc va li. Hai bàn tay cùng chạm cửa chiếc xe, nàng ngước lên nhìn hắn và khựng lại, rụt tay về để nhường hắn bước vào. 

Có một điều gì đó như một sợi tơ vô hình ràng buộc ánh nhìn của nàng và hắn. Hắn đã yêu cầu tài xế lùi xe lại, bước xuống xách hai cái va li của nàng để vào cốp sau và bảo nàng lên. Bất chợt, nàng hỏi hắn đi đâu rồi cương quyết bảo hắn lên cùng với lí do điểm đến của nàng phải qua nơi hắn hẹn.

Vậy mà đã nửa năm...

Nửa năm hắn bị buộc trong hợp đồng với Hoa.

Nửa năm đủ để hắn vừa mang ơn Hoa đã cứu rẫy cà phê, hai chục gốc điều và cuộc phẫu thuật tim của mẹ hắn.

Nửa năm để hắn mang trong mình mặc cảm là thằng đê hèn lừa dối Nguyệt.

Nửa năm hắn đã trải qua lớp học kì lạ của người đàn bà đẹp đẽ, sang trọng, giàu có, tinh tế, nhạy cảm và đầy khí chất quý tộc.

Hoa đã dạy hắn ngay ngày đầu về đàn ông và đàn bà. Thị dạy cho hắn biết đâu là cách đúng để thằng đĩ đực vượt tầm lên làm trai bao cho đúng đẳng cấp của thị. Hoa không vồ vập như những mụ nạ dòng lắm tiền cô đơn khác, thị biết cách làm cho những kẻ như hắn phụ thuộc thị, khát khao được phục vụ và dâng hiến cho thị trong niềm hân hoan của kẻ hèn được leo lên tầm cao mơ ước. 

Phải, hắn đã từng cảm thấy mình vô cùng may mắn khi suốt một tháng thị bỏ tiền thuê riêng giáo viên dạy hắn lái chiếc Mercedes E250 để chở thị đi giao dịch. Xong tháng, lái vững hắn được đưa cho tấm bằng chả hiểu thị lấy cho hắn từ lúc nào. Cứ như vậy, từng thay đổi từ quần áo, tóc tai đến phong thái của hắn được thị điều chỉnh thành hoàn hảo. 

Hắn đã tự tin mình đủ lịch lãm, đủ chững chạc và quyến rũ sánh vai thị trong các giao dịch ngoài giờ, trong các buổi tiệc sang trọng trong vai trò thư ký kiêm tài xế. Tuy nhiên, trong thâm tâm hắn hiểu, hắn đối với thị cũng như một món đồ. Một món nữ trang hạng sang mà bất cứ mụ quyền quý nào cũng thèm muốn sở hữu. 

Hắn biết ơn thị ở mức độ vừa phải, vì tuy bỏ tiền giúp hắn trả nợ nần để giữ miếng rẫy của cha mẹ và cứu mẹ hắn qua cuộc phẫu thuật đắt đỏ, tiền đó cũng chỉ là thứ nước toan đánh bóng món trang sức là hắn mà thôi! Tất nhiên, chịu ơn và trả ơn phải xứng đáng. Và suốt sáu tháng qua Hoa đã được hưởng những gì xứng đáng với số tiền đầu tư vào hắn.

Khi hắn báo cho Hoa mình đã nhận được việc làm tại một tập đoàn lớn, thị chủ động hẹn ngày hôm nay xoá hợp đồng với hắn. Điều đó có nghĩa thị đã nhắm được một thằng cu khác trẻ, khoẻ, đẹp và có khí chất thay thế hắn. Hắn cũng hiểu mình sẽ nhận được một khoản thưởng dưới hình thức quà chia tay và hắn sẽ phải cống hiến một kỷ niệm chia ly nồng nhiệt và đáng nhớ cho thị. 

Hắn nhớ tấm thân gần như không đoán được tuổi của thị, nhớ cách thị biểu đạt mức độ hưng phấn qua đôi mắt lúc mơ màng, lúc nồng cháy mãnh liệt khi hai người quấn chặt lấy nhau. Hắn nhớ hương nước hoa Poem thị dùng ban ngày mê hoặc khứu giác, kích thích phải dò dẫm đến từng bộ phận cái cơ thể được sửa sang chỉn chu theo định kì tại một bệnh viện ở Singapore. 

Thị đã khiến hắn bị mê hoặc và ham muốn ngày một mãnh liệt khi vào cuộc, một thứ ham muốn thuần chất cuốn hút về thân xác giữa nam và nữ, giữa cho và nhận mà quên đi thực tại hắn làm tình với thị vì tiền!. Với thân thể đàn bà căng mọng nữ tính ấy, chỉ là sự khao khát được hắn thỏa mãn và ban cho hắn sự thỏa mãn tương xứng. 

Đã có đôi lần, khi buông thị ra sau cuộc mây mưa kéo dài đến kiệt sức, Quang giật mình tự hỏi, có lẽ nào mình đã yêu người đàn bà này? Có lẽ, thị cũng nhận thấy điều ấy ở hắn. Có lẽ đó cũng là thứ nguy hiểm đối với cuộc chơi công phu của thị. Và cái hẹn xoá hợp đồng không văn tự làm nhẹ nhõm cả đôi bên...

*

3h30 chiều.

Phòng deluxe, khách VIP đặt tháng.

Người đàn ông ngoài năm mươi ăn mặc sang trọng ngồi gác chân lên chiếc ghế bành. Lão có đôi mắt thâm bọng hùm hụp của kẻ quen ăn chơi quá độ, cái bụng tròn đẫy phệ xuống tương phản vòng ngực lép và đôi ống chân khẳng khiu. Lão đang cố tỏ ra lồng lộn như căm tức lắm trước cảnh bắt gặp vợ ngoại tình...

Người đàn bà ngồi trước bàn trang điểm bình thản tô son. Thị vẫn luôn bình thản từ sau lần đầu bắt gặp lão chồng ăn nằm với con bé cháu họ của thị cách nay hơn chục năm và sau đó với nhiều con đàn bà lao vào lão nhằm kiếm chác. Thị cũng bình thản trước sự bắt gặp cố tình của lão với đám trai thị bao từ ngày vợ chồng chỉ còn trên danh nghĩa, khi lão cạn tiền.

Quang quỳ dưới đất, tấm lưng trần của hắn đang nổi cứng những múi cơ phía hai mạn xương vai, chứng tỏ tay hắn đang xiết chặt. Góc phòng kế cửa là hai thằng áo đen to cao lạnh lùng đứng dạng chân, tay khoanh trước ngực. Có lẽ bọn nó đã ra đòn chưa hết lực, như còn nương nhẹ cho Quang con đường sống. Chỉ cần liếc qua là biết bọn chúng có nghề, và những cuộc trừng phạt dạng này chỉ mang tính răn đe để hai bên đạt thỏa thuận là chính, không nhằm thanh toán kẻ cũng là hạng bán sức như Quang…

Người đàn bà hỏi điềm tĩnh, nhìn lão chồng qua tấm gương bàn trang điểm:

- Ông lại cần bao nhiêu?

- Mười ngàn!

Bà Hoa cười khẩy, quay lại nhìn vào mặt chồng và với tay cầm điện thoại, đọc trên màn hình:

- Võ Thị Nguyệt Như, sinh viên năm tư, Đại học... địa chỉ... Ông đã thuê nhà cho nó từ ngày... Nó bảo ông nó có thai phải không? Giải quyết đi!

Mặt lão đơ ra, thái độ vênh váo biến mất. Hoa với xách tay, lấy ra một xấp tiền đặt xuống mặt bàn. Đưa mắt nhìn hai thằng vệ sĩ của lão và hất hàm về phía cửa. Hai thằng kễnh lặng lẽ rút ra ngoài, thị bảo lão:

- Đây là hai ngàn. Đừng vòi thêm vô ích! Tiền công hai thằng king kong kia tôi sẽ trả. Tối nay con bé sẽ về. Nó sẽ đưa bạn trai về ra mắt. Cư xử biết chừng mực để con bé không mất mặt kẻo nó sẽ không bao giờ quay về nữa! Nhớ lấy!

Lão im lặng đi tới bàn cầm xấp tiền đút vào túi quần rồi bước lại phía chiếc tủ lạnh, nhón một lon bia bật nắp ngửa cổ uống ừng ực. Thị đứng dậy, với chiếc áo sơ mi của Quang mang tới khoác lên vai và kéo tay hắn ngồi lên giường. Thị đưa tay lau dòng máu rỉ ra từ khoé miệng hắn, hỏi nhỏ:

- Đau lắm không? Tôi rất tiếc. Từ giờ chúng ta không gặp nhau nữa. Mong cưng sống tốt và nhớ những điều tốt đẹp thôi.

Thị đưa Quang một bao thơ, khá dày. Quang vẫn lặng câm, bất động. Thị đút bao thơ vào túi áo hắn và quay qua chồng.

- Về thôi!

Có tiếng chuông cửa. “Phục vụ tiệc rượu nhẹ cho phòng VIP đặt trước ạ!”.

Hoa nói:

- Cứ vào!

Cô gái đi sau tay bồi rượu, tay cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép, cổ đeo dây xanh treo bảng tên: Minh Nguyệt - Quản lí tập sự.

Vài giây ngơ ngác, rồi Nguyệt thốt:

- Ba, mẹ... ơ ..ơ..

Cả hai vợ chồng bà Hoa bất động.

Quang đứng bật dậy, đứng ngó Nguyệt sững sờ. 

Áo hắn còn chưa cài chiếc nút nào, phong thơ dày cộp rơi xuống hai bàn chân trần run rẩy...

Nguyệt trắng bệch, lảo đảo dựa vào bức tường sau lưng rồi như cố hết sức, cô quay lưng loạng choạng chạy dọc theo hành lang trải thảm dày lút gót giày...

Quang quỳ sụp xuống. Tất cả xung quanh quay cuồng. Và hắn nghe thấy tiếng hắn khóc. Tiếng khóc xé toạc tâm trí giống như trước đây hắn đã nghe thấy chính mình khóc khi nắm tay cha lúc hấp hối, trên con dốc phía trước ngôi nhà gỗ giữa cơn mưa...

Truyện ngắn của Nguyễn Thu Hà
.
.