Muốn thể hiện đâu dễ

Thứ Sáu, 18/01/2019, 08:14
Ban tôi vừa có nhân viên mới, đó là Tiểu Triệu, trẻ tuổi và có vẻ khí khái, ngang tàng.

Quả không sai, hôm đó, Trưởng ban đi họp ở Cục về và triệu tập cuộc họp ban. Khi đề cập đến một vài vấn đề then chốt, Trưởng ban có ý thiên lệch, tôi nghe cũng không ổn, nhưng phàm là lãnh đạo đã nói, ai nghe thì nghe, không nghe thì thôi. Những người khác cũng thấy vậy nhưng chẳng  ai lên tiếng.

Đột nhiên, Tiểu Triệu đứng dậy, nhìn Trưởng ban, lớn tiếng: "Trưởng ban, anh nói thế không đúng!". Trưởng ban không ngờ có người lên tiếng phản ứng lại mình nên mặt hơi biến sắc, nhưng đã trấn tĩnh lại rất nhanh, hỏi: "Cậu là ai?".

Tiểu Triệu ngửng đầu, đáp: "Tôi là Tiểu Triệu, nhân viên mới". Trưởng ban gật gật đầu: "Ồ, Tiểu Triệu, tôi nói có gì không đúng nào?". Tiểu Triệu đưa ra một loạt lý do A, B, C, D, E…; thấy thái độ xuôi xị của Trưởng ban, tự nhiên tôi toát mồ hôi hột vì lo cho Tiểu Triệu.

Nhưng rồi sau đó, tôi thấy việc cứ êm xuôi, không có lãnh đạo nào tìm Tiểu Triệu nói chuyện. Lẽ nào, Trưởng ban lại tự nhiên rộng rãi, độ lượng với nhân viên như thế nhỉ? Hay là ông ấy quên rồi? Tôi biết rõ Trưởng ban, ông ấy đâu phải là "ngọn đèn tiết kiệm dầu"!

Sự việc ấy rồi cũng qua đi.

Minh họa: Lê Tâm

Rồi ban lại có cuộc họp khác, vì Trưởng ban đi công tác vắng nên chủ trì cuộc họp lần này là Phó Trưởng ban. Phó Trưởng ban truyền đạt lại tinh thần của cấp trên để triển khai một số công việc. Đương nhiên lại vẫn có một số việc mà dưới cái nhìn của những công chức bình thường chúng tôi là có vấn đề và sau đó, lại là Tiểu Triệu đứng dậy lần nữa, nêu ra một số ý kiến trái chiều, cũng chẳng ngờ Phó Trưởng ban không có kiềm chế nên phản ứng khá gay gắt, còn Tiểu Triệu thì mặt hết đỏ lên rồi lại tái đi, nhưng không lui bước.

Việc này không biết tại sao lại đến tai Cục trưởng. Ông lập tức cho gọi Phó Trưởng ban lên, giận dữ đì cho một trận, nói là đối với những người trẻ tuổi, nhiệt tình, dám đấu tranh cho lẽ phải thì chúng ta phải biết trân trọng và bảo vệ, rằng thế hệ trẻ là tương lai và hy vọng của chúng ta, không được tùy tiện gây sức ép và phê phán nặng nề như thế…Trưởng ban đi công tác về, biết chuyện cũng phê bình Phó Trưởng ban khá là gay gắt.

Sự việc ấy khiến tất cả chúng tôi thấy quá bất ngờ.

Sau đó, mỗi lần có cuộc họp, nếu Tiểu Triệu thấy có điều gì bất bình là lại chủ động đứng lên phát biểu. Vô luận là ai chủ trì cuộc họp đều không thấy có phản ứng hay trách cứ gì, ngược lại còn vui vẻ ôn hòa, khiêm tốn nhắc Tiểu Triệu cứ từ từ mà nói để lãnh đạo còn tiếp thu…

Chưa đầy một năm sau, Tiểu Triệu được đề bạt Phó Trưởng ban, lý do thật đơn giản "dám nghĩ, dám đấu tranh, khách quan và công bằng, phản ảnh đúng sự thực".

Sự kiện đó làm tôi suy nghĩ rất nhiều: Người ta mới làm việc một năm đã được đề bạt, còn tôi bảy tám năm nay vẫn chỉ là một công chức quèn. Vì sao vậy?

Tôi cũng muốn được đề bạt, muốn có chức vụ.

Trong một cuộc họp ban, Trưởng ban nêu một số vấn đề. Ông ấy vừa dứt lời, tôi vội vã đứng lên để Tiểu Triệu không kịp trở tay. Tôi cũng nói liền tù tì một số ý kiến A, B, C, D, E…, song thái độ Trưởng ban rất thờ ơ, lạnh nhạt. Trầm ngâm một lúc, ông ấy bảo tôi cuối giờ tới phòng làm việc của mình.

Cuối giờ, tại phòng Trưởng ban, tôi bị ông ấy "dội cho một chậu nước lạnh lên đầu" và "cạo" cho một trận nên thân rồi bảo tôi cứ ngồi đấy mà suy nghĩ cho kỹ, bao giờ tư tưởng thông suốt rồi mới được về, sau đó để tôi ngồi lại, tức giận bỏ đi.

Đang nghĩ ngợi, tôi chợt nhìn thấy Tiểu Tôn, là thư ký của Trưởng ban và là bạn tốt của tôi đi tới. Thấy bộ dạng thiểu não của tôi, Tiểu Tôn cười, nói: "Tiểu Dương à, đúng là cậu chẳng tự biết trời cao, đất dày là thế nào. Lãnh đạo đang phát biểu, có phải là cậu có ý kiến chọc ngang, phản đối không?".

Tôi cười như mếu: "Thì chẳng phải là Tiểu Triệu cũng làm như thế sao? Mà cũng vì thế, hắn còn được đề bạt nữa chứ!".

Tiểu Tôn nhìn bốn phía, khi chắc chắn là không có người mới hạ thấp giọng: "Tiểu Triệu là cháu ngoại của Cục trưởng; còn cậu, cậu là gì nào?".

Tôi trố mắt. Mà mắt tôi lúc đó có lẽ còn to hơn cả cặp đèn pha ở đầu xe ôtô của Cục trưởng.

Truyện vui của Bàng Khải Phàm (Trung Quốc)- Trần Dân (dịch)
.
.