Mối thù truyền kiếp

Thứ Năm, 27/06/2019, 09:26
Người vợ góa của Paolo Saverini sống một mình với cậu con trai trong căn nhà tồi tàn ở ngoại ô Bonifacio. Ngôi làng được dựng lên từ một phần của dãy núi, có những nơi thậm chí nhô ra biển, nhìn qua eo biển, đầy những bãi cát, hướng về bờ biển cực nam của Sardinia.

Bên dưới nó, ở phía bên kia  và gần như bao quanh nó, là một khe hở trong vách đá tựa một hành lang rộng lớn có vai trò như một bến cảng, dọc theo nó là những chiếc thuyền cá nhỏ của người Ý và Sardinia đi qua một con đường quanh co giữa những vách đá cheo leo cho đến những ngôi nhà đầu tiên. Và cứ mỗi nửa tháng, con tàu chạy bằng hơi nước cũ kỹ và khò khè di chuyển đến Ajaccio.

Trên ngọn núi trắng những ngôi nhà san sát, tạo thành những đốm trắng hơn. Chúng giống như tổ của loài chim hoang dã, bám trên đỉnh núi này, nhìn xuống hành lang dữ tợn này, nơi những con tàu hiếm khi qua lại. Gió không ngừng thổi, quét sạch bờ biển gớm ghiếc; băng qua những eo biển và tràn ra cả hai phía. Những vết bọt biển nhợt nhạt bám vào những tảng đá đen, có vô số đỉnh nhô lên khỏi mặt nước, trông giống như những mảnh giẻ rách trôi nổi trên mặt biển.

Ngôi nhà của góa phụ Saverini bên rìa vách núi, nhìn ra ngoài, qua ba cánh cửa sổ của nó, trên một bức tranh đơn sơ và hoang vắng.

Bà sống cô độc ở đó, cùng cậu con Antonia và con chó “Semillante”, con thú to, gầy với bộ lông dài thô ráp của giống chó chăn cừu. Chàng trai trẻ dẫn nó đi cùng khi ra ngoài săn bắn.

Một đêm nọ, sau cuộc cãi vã, Antoine đã bị Nicolas Ravolati, kẻ đã tẩu thoát ngay trong tối đến Sardinia đâm chết.

Minh họa: Lê Tiến Vượng.

Khi người mẹ già nhận được xác của đứa con mà những người hàng xóm mang về, bà không khóc, nhưng đứng đó bất động một lúc lâu, nhìn anh ta. Rồi bà đặt bàn tay nhăn nheo lên cơ thể của con trai, hứa với anh rằng sẽ trả thù. Bà không muốn bất cứ ai ở gần mình, và cùng con chó lặng câm bên cạnh xác chết. Con chó liên tục kêu rú, đứng ở dưới chân giường, đầu hướng về phía chủ. Nó không di chuyển nhiều hơn bà mẹ, người mà giờ đây đang nghiêng người với ánh mắt trống rỗng, nhìn nó và âm thầm khóc.

Chàng trai trẻ nằm ngửa, mặc áo khoác bằng vải thô, bị rách ở ngực, trông như đang say ngủ. Nhưng máu khắp người anh ta; trên áo sơ mi của anh ta đã bị xé rách cho công tác sơ cứu; trên áo vest, trên quần dài, trên mặt, trên tay. Những cục máu đông cứng lại trên râu và mái tóc anh ta.

Người mẹ già bắt đầu nói chuyện với anh. Khi nghe những âm thanh này, con chó đã im lặng.

“Đừng sợ nhé, con trai, con trai bé nhỏ của mẹ, con sẽ được phục thù. Hãy ngủ đi, ngoan; con sẽ được phục thù. Con có nghe thấy không? Đó là lời hứa của mẹ! Và một bà mẹ sẽ luôn luôn giữ lời, mẹ của con sẽ làm, bà ấy sẽ làm mà”.

Bà chậm rãi dựa vào anh, đặt đôi môi lạnh giá xuống đôi môi người đã chết.

Rồi Semillante bắt đầu hú một lần nữa với tiếng hú dài, đơn độc, xuyên thấu, dữ dội.

Cả người đàn bà và con chó cứ ở đó cho tới sáng.

Antoine Saverini được chôn cất vào ngày hôm sau và chẳng mấy chốc, tên của anh ta đã không còn được nhắc đến ở Bonifacio nữa.

Anh ta không có anh em họ hàng. Chẳng có người đàn ông nào ở đó để thực hiện cuộc báo thù.

Mẹ anh ta, một bà già cô độc suy nghĩ về điều đó.

Bà nhìn sang ở phía bên kia eo biển, từ sáng đến khuya, những đốm trắng trên bãi biển. Đó là ngôi làng nhỏ Sardinia Longosardo, nơi bọn tội phạm Corssican ẩn náu khi bị truy đuổi ráo riết. Chúng gồm hầu hết dân số của vùng này, đối diện với hòn đảo quê hương của chúng, chờ đợi ngày trở về, quay trở lại làm “ma giáo”. Bà biết rằng Nicolas Ravolati đang ẩn trốn trong ngôi làng này.

Cả một ngày dài ngồi một mình bên cửa sổ, bà mãi nhìn về phía đó và nghĩ cách báo thù. Bà có thể làm được gì nếu không có sự giúp sức – bà, một người đàn bà vô vọng và đã đến tuổi gần đất xa trời? Nhưng bà đã hứa, đã thề với thân thể con trai. Bà không thể quên, bà không thể đợi thêm được nữa. Bà có thể làm gì đây? Bà đã mất ngủ hằng đêm; bà chẳng có giây phút nghỉ ngơi và sự bình an trong tâm; bà không ngừng suy nghĩ. Con chó ngủ gục dưới chân bà, đôi lúc ngẩng đầu lên và cất tiếng hú. Kể từ cái chết của chủ nhân, nó thường hú lên, như thể tận sâu trong tâm hồn nó không thể nguôi ngoai, luôn lưu giữ lại một hồi ức không gì có thể xóa sạch.

Một đêm nọ, khi Semillante bắt đầu hú lên, người mẹ đột nhiên lóe ra một ý tưởng, một ý tưởng man rợ, đầy thù hận, khốc liệt. Bà nghĩ tới sáng. Rồi, khi mặt trời rạng, bà đi tới nhà thờ. Bà phủ phục trên sàn nhà, cầu xin Chúa giúp đỡ, gia hộ cho bà, ban cho cơ thể già nua, yếu đuối của bà sức mạnh cần có để báo thù cho con trai.

Bà trở về nhà. Trong sân nhà có một cái thùng cũ, làm bể chứa nước. Bà dốc nó xuống cho sạch nước, làm nó vững chắc hơn dưới đất bằng gậy và đá. Rồi bà xích Semillante lại vào cái cũi tự chế này và đi vào nhà.

Bà bước đi không ngừng, đôi mắt bà luôn dán chặt vào bờ biển Sardinia xa xôi. Hắn ta đang ở đó, tên sát nhân.

Con chó tru cả ngày lẫn đêm. Vào buổi sáng bà lão mang cho nó một bát nước, không có thức ăn gì thêm cả; không súp, không bánh mỳ.

Một ngày nữa trôi qua. Semillante đã mệt lả, ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau hai mắt nó sáng rực, bộ lông rủ xuống và nó điên cuồng giật cái xích.

Cả ngày hôm nay bà lão không cho nó ăn gì. Con thú giận dữ, tiếng sủa khàn đục. Một đêm nữa lại trôi qua.

Rồi vào lúc bình minh, bà mẹ Saverini xin người hàng xóm một ít rơm. Bà lấy ít đồ rách cũ mà người chồng trước đây từng mặc và nhồi chúng giống như một hình người.

Khi đặt cây gậy xuống đất, trước cái cũi của Semillante, bà buộc chặt hình nộm trông như đang đứng. Rồi bà làm cái đầu nhô ra khỏi mớ giẻ cũ.

Con chó kinh ngạc nhìn người đàn ông bằng rơm này, và im lặng, dù đang đói lả. Sau đó bà lão đi đến cửa hàng và mua một miếng xúc xích đen. Khi về đến nhà, bà bắt đầu đốt lửa ở sân, gần cái cũi và nấu xúc xích. Semillante điên cuồng nhảy lên, sùi bọt mép, mắt nó dán chặt vào thức ăn, mùi thơm xộc cả vào cái dạ dày của nó.

Rồi bà lão làm một cái cà vạt từ xúc xích bốc khói cho hình nộm, bà buộc nó rất chặt quanh cổ bằng dây thừng, và khi làm xong bà thả con chó ra.

Bằng một cú nhảy ngoạn mục, con thú lao vào cổ họng của hình nộm, và với đôi chân trên vai, nó bắt đầu cắn xé. Nó ngã ngửa với một chút thức ăn trong miệng, rồi lại tiếp tục chồm lên, dí nanh sắc vào sợi dây và mỗi khi giật được miếng thịt, nó lại ngã ra sau và nhảy lên lần nữa. Nó cắn xé khuôn mặt bằng răng và toàn bộ cổ bị rách.

Bà lão im lặng, háo hức nhìn theo. Rồi sau đó bà lại xích con chó lại, bắt nó nhịn ăn thêm hai ngày nữa và bắt đầu màn trình diễn kỳ lạ này một lần nữa.

Trong ba tháng bà đã huấn luyện nó với cuộc chiến này, đến bữa ăn bị chinh phục bởi một cuộc chiến. Bà không xích nó lại nữa, mà chỉ chỉ vào hình nộm.

Bà đã dạy nó xé rách hình nộm ra và nuốt chửng hắn mà không để lại bất cứ dấu vết nào trong cổ họng của nó.

Rồi bà sẽ cho nó một miếng xúc xích như một phần thưởng.

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông, Semillante bắt đầu run lên. Rồi nó nhìn bà chủ của mình, khi bà giơ ngón tay ra hiệu “Đi đi!” bằng giọng điệu chói gắt.

Khi nghĩ rằng thời điểm thích hợp đã đến, bà góa đã đi xưng tội và vào một buổi sáng Chủ nhật, bà tham gia buổi lễ ban thánh thể một cách vui sướng. Sau đó, mặc quần áo của đàn ông và trông hệt một kẻ già lang thang, bà đã thương lượng với một ngư dân người Sardinia chở bà và con chó đến phía bên kia bờ biển.

Trong túi bà có một tảng xúc xích lớn. Semillante không được ăn trong hai ngày. Bà lão cứ để nó ngửi thấy mùi thức ăn và thèm kinh khủng.

Họ đã tới Longosardo. Người đàn bà Corsican khập khiễng bước đi. Bà đi đến một cửa hàng bánh mỳ và hỏi Nicolas Ravolati. Hắn lại trở về đảm nhận công việc cũ, một thợ mộc. Hắn đang một mình làm việc phía sau cửa tiệm của mình.

Bà lão già mở cửa và gọi:

“Xin chào! Nicolas!”.

Hắn ta quay lại. Thả con chó ra, bà hét lên:

“Đi, đi! Ăn thịt nó! Ăn thịt nó!”.

Con thú điên cuồng lao lên cổ họng hắn. Người đàn ông giơ tay ra, siết chặt con chó và lăn xuống đất. Trong vài giây quằn quại, hắn ta đập chân xuống đất. Sau đó hắn ngừng di chuyển, trong khi đó Semillante cắm nanh sắc của nó vào cổ họng hắn. Hai người hàng xóm ngồi trước cửa, nhớ rõ một người ăn xin già đi ra với một con chó đen gầy rạc đang ăn thứ gì đó mà chủ nhân đưa cho nó.

Khi màn đêm buông xuống, bà lão đã ở nhà. Đêm đó bà ngon giấc.

Guy De Maupassant (Pháp) – Nguyễn Thị Thùy Linh (dịch)
.
.