“May” mà bị xe đụng

Thứ Bảy, 03/08/2019, 08:19
Sắp hết giờ làm việc buổi sáng, Chủ tịch huyện Lưu đột nhiên nhận được cú điện thoại của ông Chu - chủ kinh doanh nhà đất mời đến nhà hàng “Giai vị Hải tiên thành” ăn hải sản. Hải sản là món ăn khoái khẩu số một của Chủ tịch Lưu. Lúc ấy đã là 11 giờ 50 phút, Chủ tịch Lưu vội vã lái xe đến nhà hàng "Giai vị Hải tiên thành".

Trụ sở huyện cách nhà hàng hải sản mấy con phố đông đúc. Lúc đó đang là giờ cao điểm, người và xe cộ đông như nêm cối. Chủ tịch Lưu rất vội nên nhấn thêm ga cho xe xuyên qua đám đông tấp nập.

Vì không phải là lái xe chuyên nghiệp, kỹ năng lái xe chỉ ở mức thường thường, chạy xe trên những đường phố đầy nhóc người và xe cộ nên mất khá nhiều thời gian. Khó khăn lắm mới tới một ngã tư thoáng, rộng, người và xe cộ thưa thớt nên ông Lưu nhấn thêm ga cho xe băng tới.

Xe vừa qua ngã tư, bỗng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông trung niên đang đi lom khom, hai tay chống vào lưng, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Chủ tịch Lưu giật thót người, vội giảm ga, đạp phanh xe nhưng đã quá muộn, chỉ nghe “rầm” một tiếng,  ông trung niên đã bị mũi xe hất tung lên.

Xe dừng lại, Chủ tịch Lưu kinh hoàng nhắm nghiền mắt, rất lâu không dám hé nhìn, bụng thầm nghĩ “Thế là hết!”. Khi mở mắt ra thì chỉ thấy người đàn ông trung niên kia đang quỳ trước đầu xe, miệng kêu to “Ai da, ai da”. Chủ tịch Lưu yên tâm hơn một chút, vội mở cửa xe, đến trước mặt người đàn ông, nhẹ nhàng hỏi; “Có bị thương ở đâu không?”. Người đàn ông không đáp, luôn miệng kêu to “Ai da, ai da” như trước. Chủ tịch Lưu nghĩ “Chắc người này bị thương do bị xe của mình đâm phải, tốt nhất là đưa ngay đến bệnh viện để kiểm tra” và đỡ ông ta lên xe.

Minh họa: Ngô Xuân Khôi

Đến bệnh viện, Chủ tịch Lưu gọi điện thoại cho lái xe của mình, bảo anh ta đến ngay bệnh viện rồi lấy tiền làm thủ tục để bác sỹ thăm khám cho người đàn ông. Không lâu sau đó, lái xe chạy đến mới biết lãnh đạo của mình lái xe đâm phải người ta, liền bảo Chủ tịch Lưu cứ đi, mọi việc còn lại để anh ta lo liệu.

Kết quả kiểm tra khiến anh lái xe phần nào yên tâm: Ông trung niên chỉ bị xây xát phần mềm, không có gì nghiêm trọng, tuy vậy ông ta vẫn cứ kêu rất đau ở lưng, đòi được siêu âm B để kiểm tra thêm. Anh lái xe thấy đòi hỏi đó cũng không có gì là quá đáng, chỉ tốn thêm một trăm tệ nên đáp ứng ngay.

Kết quả siêu âm cho thấy không có vấn đề gì. Ông trung niên cảm thấy rất kỳ lạ, tự nói ra là trước đây đã kiểm tra và được phát hiện là có sỏi thận nên lưng bị đau, nhưng vì làm thủ thuật tán sỏi phải tốn mấy nghìn tệ, mà ông ta chỉ là một người làm công nên không có đủ tiền, bây giờ bệnh lại tái phát và đang chuẩn bị đến bệnh viện.

Người đàn ông không tin vào kết quả siêu âm vì sỏi thận đã biến mất nên yêu cầu được đến bệnh viện khác để siêu âm lại lần nữa. Anh lái xe chiều theo, đưa ông ta đến bệnh viện khác siêu âm lại, kết quả vẫn như thế. Ông trung niên không yên tâm, đòi lưu lại số điện thoại của anh lái xe. Anh lái xe đọc cho ông ta ghi số điện thoại của mình rồi không kìm được, hỏi người đàn ông trung niên: “Này, ông có biết người lái xe đâm vào ông là ai không?”. Người đàn ông lắc đầu. “Ông ấy là Chủ tịch huyện của chúng ta đấy!”. Ông trung niên trố mắt kinh ngạc “Nếu biết thế thì đã chẳng dám sinh sự” rồi cả hai người đều vui vẻ, ai đi việc nấy.

Chẳng ngờ, một hôm Chủ tịch huyện đang ở trong phòng làm việc thì đột nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ giòn giã. Đang chưa biết có chuyện gì thì nhìn thấy một người đàn ông tay cầm một lá cờ thêu, bước vào phòng Chủ tịch. Chủ tịch Lưu định thần nhìn kỹ. Thì ra đó chính là ông trung niên hôm trước bị xe mình đâm phải.

Chủ tịch Lưu nghi hoặc “Hôm trước bị xe mình đâm, bây giờ lại đem cờ thêu đến tìm mình, rốt cuộc là sao đây?”. Người đàn ông vào phòng, nắm chặt tay Chủ tịch Lưu rồi xúc động nói: “Chủ tịch Lưu, cảm ơn ông, thật sự rất cảm ơn ông!”. Lúc đó, ông Lưu mù tịt, chẳng hiểu mô tê ra làm sao nên im lặng, chẳng biết nói gì...

Ông trung niên treo lá cờ lên bức tường trước bàn làm việc. Chủ tịch Lưu liếc mắt nhìn, trên lá cờ đỏ có thêu bốn chữ vàng lấp lánh “Diệu Thủ Thần Y”, miệng lẩm bẩm: “Thế này là thế nào?”. Ông trung niên vội nói rõ sự việc: “Tôi bị bệnh sỏi thận đã lâu năm, không có đủ tiền làm thủ thuật tán sỏi, may nhờ có ông giúp...”.

Chủ tịch Lưu càng nghe càng nghi hoặc, bèn ngắt lời người đàn ông: “Nhưng tôi đâu phải là bác sỹ!”. Người đàn ông xun xoe nói: “Ông còn linh hơn cả bác sỹ ấy chứ!”. “Ai nói với ông như thế?”. Ông trung niên cười đáp: “Hôm ấy bệnh sỏi thận lại phát tác, tôi đau quá không chịu nổi, đang ôm lưng băng qua ngã tư để đến bệnh viện thì vừa may “được” xe của Chủ tịch Lưu đâm phải, thế là...”.

Truyện vui của Bàng Khải Phàm (Trung Quốc)- Trần Dân Phong (dịch)
.
.