Con biết rồi nhé!

Thứ Sáu, 29/05/2020, 07:08
Sau giờ học, cậu bé Mukesh vẫn thường chạy ra sân bóng gần nhà chơi cricket với mấy đứa trẻ hàng xóm. Tuy vậy, hôm nay ở sân bóng có chuyện lạ. 

Không hiểu vì sao mà tự nhiên hôm nay thằng bé Dhamenra nhà đối diện với Mukesh lại có tiền để mua nước ngọt và kẹo cao su  mà đãi đằng cả đám trẻ. Cậy vẻ ta đây thằng bé vênh váo: “Này, bây giờ tao chỉ cần nói một câu là bố mẹ cứ phải rút ví đưa tiền cho  mình ngay lập tức nhé!”.

Đám trẻ xúm lấy Dhamenra vặn hỏi. Chúng phải cầu xin van nài mãi thì thằng bé mới dám thì thầm vào tai bạn mình “câu thần chú” của nó: “Bọn mày lựa lúc chỉ có mình bố hoặc mẹ thôi nhé, rồi nói vào tai họ là “Con biết rồi!”. Tức thì bố mẹ bọn mày sẽ phát hoảng lên. Rồi nếu là bố thì bọn mày doạ sẽ nói với mẹ; còn nếu là mẹ thì bọn mày doạ sẽ nói với bố. Làm được như thế rồi thì bọn mày muốn vòi biết bao nhiêu tiền cũng được, hiểu chưa!”.

Minh họa: Lê Tâm.

Mukesh hí hửng đem cái bí mật thần diệu đó về nhà. Vừa thấy mẹ cậu đang lúi húi làm bếp, Mukesh vội nói “câu thần chú”: “Con biết rồi nhé!”.

Suýt nữa mẹ của Mukesh đánh rơi con dao xuống chân. Bà ta hoảng hồn hỏi con: “Con…Con biết cái gì cơ?”.

“Nếu mẹ không cho con tiền tiêu vặt là con đi tìm bố nói ra hết đấy nhé!”.

Vậy là mẹ Mukesh vội vã đi vào trong phòng ngủ của mình, rồi một lúc sau trở ra với mấy tờ bạc mới tinh: “Con cấm được nói với ai đấy nhé! Nhé!”. Bà vừa nói vừa gấp tiền lại nhét vào túi quần con. Đấy là lần đầu tiên Mukesh được cầm nhiều tiền đến thế trong tay.

Cậu bé đang định cầm tiền chạy ra cửa hàng kẹo thì bắt gặp ngay ông bố vừa lúc mới đi làm về tới nhà. Lập tức Mukesh mơ tưởng đến chiếc ô-tô đồ chơi mà cậu đã hằng mong ước bấy lâu nay. Cậu bé hét lên với bối: “Con biết hết rồi nhé!”.

Ông bố vội vàng lấy tay bịt miệng con: “Bé bé mồm thôi chứ, kẻo mẹ biết hết bây giờ!”.

Mukesh thậm chí chẳng cần đòi gì mà bố cậu cũng đã rút ví ra lấy tiền đưa cho con: “Con cầm tiền này muốn tiêu gì thì tiêu, chỉ cần không nói với mẹ bí mật của bố, nhớ chưa hả?”.

Sau khi ra khỏi nhà, Mukesh đi như con chim chích nhảy trên mặt đất. Cậu vui mừng quá đến mức quên cả nhìn đường và va vào người chú đưa thư: “Mukesh đấy à! Sao đi mà không nhìn đường hả cháu?!” - Chú bưu tá ân cần hỏi.

“Cháu biết hết rồi đấy nhé!” - Mukesh buột miệng nói ra. Bây giờ trong đầu cậu chỉ toàn bánh kẹo với ô-tô đồ chơi mà thôi.

Người đưa thư bất ngờ run bắn lên, khiến cho cái bị trên vai anh ta lập tức tuột xuống và thư rơi vãi tung tóe ra đường. Anh ta run run quỳ xuống rồi mở rộng vòng tay ra trong khi nước mắt chảy dài trên má cùng với cái giọng nghẹn ngào, đầy vẻ khẩn khoản: “Mukesh à, lại đây ôm bố đi con!”.
Truyện vui của Varif Roshan (Ấn Độ)- Lê Công Vũ (dịch)
.
.