Âm thanh cuối

Thứ Tư, 03/02/2021, 14:06
Như Bình

Cho em một ngày trốn khỏi hai ta.
Trốn khỏi những thành phố bụi mờ, những ô cửa vẫn nhìn em câm nín.
Trốn khỏi những mặt người lo âu bịt khẩu trang, ánh mắt chói lên dưới mũ bảo hiểm.
Trốn những mảng tường buồn ngủ.
Những bóng cây tật nguyền trên phố.
Trốn vô định nỗi buồn.

Thành phố này đến cái cây cũng chẳng được tự do xanh.
Cây đau đớn chịu hành hình để sống.
Em thương những cái cây trên phố chật đông người.
Cây thương em như thương một tuyệt vọng.

Cho em một ngày
Rũ bỏ hết những vô nghĩa
Rũ bỏ em.
Chạy như bay tới cánh đồng sau vụ gặt.
Quỳ xuống hôn một cọng lúa vừa cắt.

Nụ hôn có thể gây những vết xước.
Nhưng em thèm nghe tiếng khóc hoan ca của hạt gạo vừa rời khỏi cánh đồng cúi đầu thơm trong vỏ trấu.
Hương thơm của lúa làm nước mắt em nghẹn lại.

Rồi tới lúc mọi bủa vây vỡ nát.
Mùa gọi về nắng mới ríu ran xanh.
Em tự do trên những vòm cây gạo cánh đồng tháng ba nức nở mùa hoa.
Em hí vang như con ngựa mơ về thảo nguyên xa.

Em có thể gẫy cánh như con chim mơ về bầu trời.
Sẽ vỡ móng như con ngựa hoang bay trên mờ mịt lối.
Sẽ ngã chết như loài chim trong bụi mận gai.
Ôi âm thanh cuối cùng
Em quỳ xuống,
và cầu xin mãi mãi...

                   Hà Nội ngày 1-1-2021

.
.